Hanagaki Takemichi - 1 người luôn thuộc về ánh sáng, 1 ngươi dũng cảm, cậu quay về quá khứ để cứu người cậu mế đọc truyện [BonTake] Tiểu bảo bối của Bonten !!! được đăng bởi Sa_anhdao Vi Tiểu Bảo là một nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết cuối cùng của Kim Dung (Lộc Đĩnh Ký), đóng vai trò quan trọng phản ánh tài năng viết diễn tả một nhân vật ảo như thật của Kim Dung. Đây là nhân vật ảo như thật cuối cùng được Kim Dung sáng tác. Bộ phim ra mắt vào năm 2000 và được xem là phiên bản không đúng với nguyên tác nhất. Vì yêu một người đàn ông ngôn tình ngược, Ninh Tịch từ bỏ mọi giấc mơ, từ bỏ gia đình cha mẹ nuôi êm ấm để trở về sống trong ngôi nhà mà mình bị ghẻ lạnh bởi chính cha mẹ ruột, bị đứa em gái không chung dòng máu hãm hại khiến cô thân bại danh liệt, cuối cùng tước đoạt đi sự sống của đứa con còn chưa kịp chào đời của mình. Tiểu Bảo Bối - Tiểu Hà Mễ | Bài hát: Tiểu Bảo Bối - Tiểu Hà Mễ Qi dai zhe ni de hui lai Wo de xiao bao bei Qi dai zhe ni de yong bao Wo de xiao bao bei Duo mo xiang qian z | Nghe nhạc hay online mới nhất chất lượng cao Em Là - MONO, Shut Down - BLACKPINK, Tình Dang Dở Kết nối với chúng Tiểu Bảo Bối, Em Là Của Riêng Tôi kể về cuộc đời cũng như tình yêu mà người luôn chịu phần đau khổ là cô, Hạ Bảo Nhi. Từ một cô tiểu thư ngây thơ tinh nghịch, sống trong mái ấm gia đình sở hữu một công ty nhỏ mang lại cho cô một cuộc sống sung túc. Tiểu thuyết đầu tay của Kim Dung lấy bối cảnh triều vua Càn Long, với các tình tiết xoay quanh cuộc tranh giành quyền lực giữa triều đình Mãn Thanh và lực lượng phản Thanh phục Minh của Hồng Hoa hội và bộ tộc người Hồi. Các nhân vật Triệu Huệ, Hòa Thân, Phúc Khang An, Kỷ Hiểu Lam, Trịnh Bản Kiều đều là những nhân vật có thật. Kệ chữ a con vẹt Top 10 truyện tranh đam mỹ có những tiểu bảo bối cực đáng yêu và hài hước. Các bộ truyện tranh đam mỹ có những tiểu bảo bối đáng yêu sẽ trở nên vô cùng hấp dẫn bởi không chỉ là những câu chuyện tình yêu ngọt ngào giữa hai người mà xen vào đó là những tình MUỐN EM LÀ CỦA RIÊNG (H+) Đẹp (H) - NovelToon Đẹp (H) Cơ thể Mễ Nhiên quắn quéo, một tay đưa lên che lấy khuôn miệng Khang Trạch, phòng hắn liên tục nói ra những lời đen tối, tay còn lại cô lần mò theo bàn tay hắn cố ngăn cản lấy chúng đang làm càn trên cơ thể nữ nhân. Vay Nhanh Fast Money. Rời khỏi ngôi biệt thự , Minh Huy lái xe đưa cô đi. Cô không rành đường phố cho lắm , nhìn thấy con phố liền có chút tò mò-Đây là đâu ?Người bên cạnh vừa xoay tay lái , vừa mở miệng trả lời- Là khu Đông Thiênt/g bịa nhá - Anh đưa tôi đến đây làm gì ? - Bảo Nhi nheo mắt Huy không trả lời câu hỏi của cô. Cậu ta lái xe đến trước một hộp đêm cao cấp nằm ở trung tâm con phố rồi tắt máy dừng Đến rồiNgay lập tức hai tên gác cửa dáng người to lớn như lực sĩ nhanh chân bước đến mở cửa cho hai Kính chào Nhị ca!Minh Huy gật đầu một cái đoạn nhìn sang cô-Đi theo tôiRồi cậu ta cất bước vào trong hộp đêm .Bảo Nhi cảm thấy không hiểu nhưng cũng đành bước theo . Tầng tầng lớp lớp cửa kính được mở ra , tiếng nhạc xập xình bất thình lình đập vào tai cô. Âm thanh to đến mức làm cô nhức đầu không chịu được , phải dùng đến hai tay để che tai ánh đèn mờ ảo nhiều màu , mùi nước hoa sực nồng , những thân hình uốn éo , nhảy nhót loạn xạ. Đúng là một loại hình ảnh thác loạn của địa ngục trần gian. Bảo Nhi thực sự không hiểu nổi tên kia sao lại đưa cô đến cái nơi Huy đi phía trước , đi thẳng vào trong băng qua đám người đang hưởng thụ kia. Đi sâu vào trong hộp đêm , nơi có cánh cửa sắt màu đen to lớn trông như phòng đông lạnh. Cậu ta dùng hai tay xoay cái vòng tròn trên cửa rất giống một cái bánh lái hai vòng. Cánh cửa liền được đẩy ra dễ Huy xoay đầu lại nhìn cô , một cánh tay đặt lên cửa- Tôi đưa cô đến đây thôi. Bảo Nhi cô hãy tự xem bản thân đã làm gì với cậu ấy !Dứt lời , cậu ta hạ cánh tay xuống , đi ngang qua cô , rời khỏi đại sảnh .Trái tim cô đột ngột đập nhanh , dồn dập không ngừng. Bàn tay nhỏ nhắn hơi run , chần chừ đặt lên tay cầm của cánh cửa. Bảo Nhi dùng sức đẩy cánh cửa nặng nề hé ra. Đôi mắt cố gắng thâu những hình ảnh bên trong , ánh mắt dường như chấn trong là một gian phòng rộng lớn , như một phòng họp. Ở giữa đặt một chiếc bàn gỗ ovan lớn dài đến mấy mét , nội thất được trang hoàng lộng lẫy. Nhưng Bảo Nhi không còn thể chú tâm đến sự đẹp đẽ đó . Cô đang chú tâm vào cái người đang đứng đó, trên tay là một chai rượu gần hết, coi bộ anh đứng cũng không vững, dưới chân toàn là vỏ chai , thủy tinh.....Lục Phong lại đưa chai rượu lên nốc cạn . Bộ dáng cao cao tại thượng mà cô độc đau đớn của anh như một con dao sắc nhọn moi móc trái tim cô. Anh vì sao lại trở thành bộ dạng đau thương như vậy ? Sao lại trở nên bất lực như vậy ? Cô không muốn ,một chút cũng không muốn !Anh đang uống, vừa vứt cái chai kia xuống, một thân nhỏ nhắn lao vào lòng anh, vòng tay siết chặt, anh còn đang ngơ ngác thì mùi hương của một người làm anh suy nghĩ mấy ngày nay, làm tim anh đau nhói không ngừng lại sộc vào mũi anh, bất ngờ...không thể là cô được, sao cô có thể đến đây? . Trong lòng anh cô không ngừng tự trách bản thân mình, là do cô, tất cả là do cô, Bảo Nhi bật khóc. Anh gỡ cô ra, cúi xuống nâng khuôn mặt mà ngày đêm mình nhớ, đúng rồi, đúng là cô rồi, anh mở chất giọng khàn khàn nói - Em....sao lại đến được đây ?Cô không nói gì chỉ lắc đầu , nước mắt càng trào ra. Bảo Nhi vùi đầu vào lồng ngực cứng rắn của Ngoan, Tiểu nhi, sao em khóc ?- Lục.... Phong hic...hic..em..Cô vừa khóc vừa nói làm cho trái tim ai đó đau thắt, cúi xuống hôn miên chiếm đóng môi cô. Mãnh liệt nhào nặn , cắn mút cánh môi như viên kẹo trong miệng. Anh muốn hôn cho thỏa nổi khát khao trong tận đáy lòng hắn và ngăn cô không nói nữa .Anh nhớ cô , rất rất nhớ cô. Ngày đêm khát khao muốn có cô ở bên cạnh . Anh tưởng chừng bản thân chỉ có thể mãi mãi cô độc ôm lấy sự nhớ nhung về cô. Ý nghĩ cô không yêu anh, đùa giỡn với tình cảm của anh khiến hắn vừa điên cuồng vừa đau đớn , tuyệt vọng cùng bất lực khiến anh muốn đập nát tất cả , hủy diệt tất cả .Khi cả 2 đều không thể nhịn thở được nữa anh mới buông cô ra , đưa bàn tay lên lau đi những giọt nước mắt đó, hôn lên khóe mắt của cô, thả hơi thở khàn đục và hơi rượu vào mặt cô- Tiểu nhi, em làm sao vậy ?- Lục Phong...hức...em xin lỗi !Anh hơi ngạc nhiên với lời nói của cô, ôn nhu nói- Sao lại xin lỗi ?- Em đã gây tổn thương cho anh, những ngày qua em thật sự rất nhớ anh .Lục Phong, em muốn nói......- Sao ?- Em yêu anh, Lục Phong à !Cô ngước khuôn mặt lên nói , nhớm chân lên đặt vào môi anh một nụ hôn nhưng khi cô định dứt ra thì anh lại ôm đầu cô lại, thay thế một nụ hôn ban đầu bằng một nụ hôn sâu, anh muốn nuốt tất cả những lời này vào tim, vào trong người anh. Reads 844,257Votes 23,327Parts 46Complete, First published Jun 29, 2016Table of contentsWed, Jun 29, 2016Thu, Jun 30, 2016Fri, Jul 1, 2016Mon, Jul 4, 2016Thu, Jul 7, 2016Fri, Jul 8, 2016Sun, Jul 10, 2016Mon, Jul 11, 2016Tue, Jul 12, 2016Tue, Jul 12, 2016Chap 10 Bắt cóc - Nỗi đau về tinh thần .Fri, Jul 15, 2016chap 11 Bắt cóc 2- Nỗi đau về thể xác !Wed, Jul 20, 2016Thu, Jul 21, 2016Chap 13 Khởi đầu cho hạnh phúc Fri, Jul 22, 2016Sat, Jul 23, 2016Sat, Jul 23, 2016Mon, Jul 25, 2016Tue, Jul 26, 2016Tue, Jul 26, 2016Chap 19 Đi làm cùng anhWed, Jul 27, 2016Chap 20 Điều đó là sự thật ??? Thu, Jul 28, 2016Thu, Jul 28, 2016Chap 22 Đừng hiểu lầm 2.Fri, Jul 29, 2016Sat, Jul 30, 2016Sat, Jul 30, 2016Sun, Jul 31, 2016Tue, Aug 2, 2016Tue, Aug 2, 2016Wed, Aug 3, 2016Thu, Aug 4, 2016Thu, Aug 4, 2016Chap 31 Thật sự nhầm người ???Sat, Aug 6, 2016Mon, Aug 8, 2016Mon, Aug 8, 2016Chap 34Em chưa trả cho anh tình cảm của em!Mon, Aug 8, 2016Tue, Aug 9, 2016Chap 36 Không chịu buông tha 1Thu, Aug 11, 2016Chap 37 Không chịu buông tha2Thu, Aug 11, 2016Thu, Aug 11, 2016Sun, Aug 14, 2016Sun, Aug 14, 2016Mon, Aug 15, 2016Tue, Aug 16, 2016Tue, Aug 16, 2016Tue, Aug 16, 2016Thu, Aug 18, 2016Author Jenny Thể loại nghiêm túc - người lớn Bộ truyện này mình tự viết nhé , nếu muốn chuyển thể hoặc đem truyện đi thì xin mình nha ~, chân thành cảm ơn mọi người nếu đọc ~~~~ ___________________________________________- NỘI DUNG đọc => hiểu ^0^ Hôm nay là ngày đầu tiên nên tôi tha cho em đấy! - giáo viên cau vừa bước vào thì mọi người đã xôn xao thì thầm- Lâm Gia Bảo đúng không?- Hắn là con trai chủ tịch trường đó mày!- Nhìn cũng đẹp trai cao ráo đấy chứ!! Còn hắn thì vẫn lạnh lùng không bận tâm mọi người nói gì mà bước về chỗ ngồi còn trống duy nhất trong lớp- chỗ ngồi bên cạnh nó!! Nó thì không biết hắn là con trai chủ tịch trường nên khá tự nhiên và thoải mái bắt chuyện với hắn- Chào cậu^^ Cậu tên gì thế?!- ...Bảo - hắn trả lời nó đúng 1 chữ- Mình tên Mộc Nhi! Làm quen nhá?!! ''Crap....crap''- Bỗng nhiên có tiếng vỗ tay vang lên, cả căn phòng như náo nhiệt đi hẳn, các tên lúc nãy đánh Lục Phong cũng vỗ tay, cô và anh ngơ ngác nhìn xung quanh, chuyện gì vậy nè, Minh Huy và Hàn Dư bước tới, đỡ cô và anh đứng dậy - Kế hoạch thành công...yeah- Hai người vỗ tay nhau. - Kế hoạch?- Cô và anh đồng thanh ''Gật .....gật'' - Vậy những chuyện này? - Là tôi và Hàn Dư bày ra,những người này là do tôi thuê nên yên tâm, đánh không có chết đâu !Jen Đánh gần chết thôi đúng không ạ ?- Minh Huy - Cảm ..ơn- Anh yếu ớt nói, nhờ họ mà anh biết anh yêu cô thế nào và nhờ vậy mà cô mới trở về bên anh - Không có chi, bây giờ đưa cậu vào bệnh viện đi!Đánh đến đi bệnh viện luôn mà nói yên tâm hả ông nội Minh Huy ? - Minh Huy nói rồi qua dìu Lục Phong đi ra xe! ............... Bác sĩ nói vết thương của anh không nguy hiểm gì mấy nhưng cần ở lại để theo dõi, nói gì anh cũng không chịu, anh luôn nói mọi thứ đều ổn, cuối cùng vẫn là Bảo Nhi thuyết phục được anh miễn cưỡng đồng ý nằm viện. Mấy ngày nay Bảo Nhi cũng không được rãnh rỗi, cả ngày đều lo làm thức ăn cho anh ăn, người đàn ông này thật là được lợi còn khoe mẽ, còn muốn cô tự mình làm anh mới ăn, nếu không tình nguyện đói chết. Đúng là tức chết này sao cô chịu được, chỉ có thể ngày ngày làm cho anh, vì cô nấu cơm rất ngon, nên anh luôn kén này cũng không,cái kia cũng không! - Tiểu nhi à, em thương anh không vậy?Ăn những thứ này sao anh chịu nỗi,nhạt nhẽo muốn chết, một chút mỡ cũng không có, làm sao ăn được?- Lục Phong tính trẻ con đẩy chén cháo và đĩa thức ăn nhỏ ra trước mặt, uất ức nhìn cô. Bảo Nhi bất đắc dĩ thở dài, sau đó như dỗ một đứa bé mà dụ dỗ anh - Ngoan, bác sĩ đã nói rồi, bây giờ anh mới vừa hồi phục lại, không thể ăn những thức ăn đầy dầu mỡ kia, cháo này rất thơm, nhanh nếm thử một chút, há miệng Múc một muỗng đút đến miệng của Không ăn đâu !- Lục Phong hất mặt, có chiều hướng muốn chống lại tới cùng. Bảo Nhi dù tức giận đến đâu cũng không mắng anh được, dù gì anh vẫn còn là bệnh nhân. - Vậy anh muốn như thế nào mới chịu ăn, nhưng cũng phải nói trước là không cho phép ăn đồ ăn đầy dầu mỡ, những điều kiện khác em đều đồng ý với cô nói thế, Lục Phong nở nụ cười nham hiểm, sau đó mới chậm rãi quay đầu lại - Có thật không? Điều kiện gì cũng có thể?- Anh nghiêm túc nói, lại làm cho toàn thân Bảo Nhi một đợt da gà nổi lên. - Thế nào, em nói không giữ lời sao? Vậy coi như cứ để anh đói chết đi- Rất ấm ức quay lưng về phía cô, thật ra thì trong lòng đã sớm hồi hộp, anh cũng không tin, cô sẽ bỏ mặc mình đói Aiz. . . . . .-Bảo Nhi rất bất đắc dĩ, gặp phải một người đàn ông còn trẻ con hơn cả đứa bé, cô có thể làm gì chứ - Được rồi, nhưng phải nhớ, trừ ăn đồ ăn dầu mỡ Yên tâm, anh biết mà!- Lục Phong xấu xa cười một tiếng, trong mắt lóe lên một tia nham hiểm - Dùng miệng của em đút cháo cho anh! Bảo Nhi mở mắt thật to, mặt cũng lập tức đỏ đến cổ, yêu cầu như thế hình như hơi quá đáng, dù sao nơi này cũng là bệnh viện đấy?- Đây chính là em nói, trừ thức ăn dầu mỡ, những điều kiện khác đều có Điều này rõ ràng là anh đang dùng lời nói vừa rồi của cô để đối phó với cô hay sao? Người đàn ông này thiệt là, trong đầu cả ngày đều là những chuyện này sao?- Nhưng. . . .Đây là bệnh viện.. -Bảo Nhi Phong nhìn chằm chằm cô - Vậy tính để anh đói chết? Bảo Nhi cuối cùng cũng đồng ý, mở cửa nhìn xung quanh xem thử có ai không, mới ngoan ngoãn trở lại bên giường, lúng túng ăn một muỗng cháo vào trong miệng, sau đó từ từ đến gần, dưới cái nhìn nóng bỏng của Lục Phong, chuyển cháo vào trong miệng của anh, đang muốn đứng dậy, chợt, một tay của Lục Phong giữ chặt eo của cô, một tay khác giữ đầu của cô lại, không để cho môi của cô rời đi, tiếp theo chính là một nụ hôn mãnh liệt và triền miên hơn Nhi đầu tiên còn phản kháng lại, nhưng cuối cùng không còn cách nào kiềm chế được nên yên lặng bị người đàn ông này hấp dẫn............ Ba tháng sau....... Cô đã cùng Hiển Hiển chuyển về nhà của anh ở, anh đã trả điện thoại lại cho cô, anh tin cô sẽ không rời xa mình, trong lúc anh đang kí vào sấp tài liệu thì cô từ trong phòng tắm chạy ra - Lục Phong, cho em đi đến sân bay nha! Anh đang làm bỗng giật mình ngước mắt lên, cô còn muốn đi? Nhất quyết không được. - Em còn muốn đi đâu ?- Anh rống lên - Hửm? Em có đi đâu đâu?- Cô ngơ ngác nói - Chứ sao lại đến sân bay ?- Anh đứng dậy đi về phía cô - Anh hiểu lầm rồi, Gia Minh mới về nên em cùng Hiển Hiển ra đó !- Cô vội giải thích Nghe đến cái tên Gia Minh anh chợt nhớ lại, Hiển Hiển là con của cô với anh ta sao?Trong mắt ánh lên nỗi lo sợ, sợ những điều anh đang nghĩ là sự thật, vội giơ tay ra kéo cô vào lòng, bên tai thủ thỉ - Làm ơn nói cho anh biết quan hệ giữa em và Gia Minh đi ! Sáng sớm hôm sau, cô thức dậy, cảm thấy nơi eo có gì đó nặng nặng, nhìn xuống thì thấy cánh tay anh đang ôm eo cô, đưa đôi mắt nhìn anh , lúc này cô mới phát hiện ra anh lúc ngủ rất đẹp trai nha. Bộ dạng lúc ngủ của anh thật sự rất mê người, cô thức dậy cũng làm anh tỉnh theo, xiết chặt vòng tay hơn, cất giọng nói - Tiểu nhi, sao không ngủ nữa? - Anh muốn em thành heo sao ?- Cô chu môi bất mãn lên nói - Hửm?? Heo sao? Anh nuôi em kĩ lắm mà, sao nhìn em ốm nheo vậy?- Anh chăm chú nhìn người cô, xem đi, tay chân có chút xíu à ! - Em mà ốm cái gì, nửa tạ lận đó !- Cô hãnh diện nói với anh - Nữa tạ là quá nhẹ ! - Lỡ em mập ra, xấu rồi anh lại không yêu em nữa sao ?- Cô nhìn anh . - Sẽ không đâu bảo bối, hãy nhớ, anh chỉ yêu mình em thôi Anh nghe cô nói thì ánh mắt anh dịu dàng nhìn cô, cúi xuống đặt lên trán cô một nụ hôn . - Em tin mà, anh không tính đi làm sao ? - Bây giờ anh sẽ đi!- Anh nói rồi ngồi dậy. - Hôm nay anh có về ăn cơm không? - Không, anh sẽ ăn trong công ty !- Anh nói rồi đi vào nhà vệ sinh để mình cô ngồi đó Cô không nói gì chỉ ngồi dậy, xếp chăn gối gọn gàng rồi ngồi đó đợi anh ra rồi vào, khoảng 10 phút sau anh đi ra với bộ vest trên người, quay sang nói với cô - Bảo bối, ở nhà chờ anh về! - Ừm Cô mỉm cười, thấy tay anh chỉ chỉ lên má mình, cô hiểu ý liền lập tức đi tới, hôn lên má anh một cái ! .......... ***Công ty ''Cốc...cốc...cốc''- Anh đang làm việc bỗng tiếng gõ cửa vang lên, cất giọng lạnh lùng nói - Vào đi! Minh Huy sau khi nghe lời anh nói thì mở cửa bước vào, trên tay là một sấp tài liệu, cậu đi tới chiếc ghế đối diện với anh, ngồi xuống nói - Đây là tất cả những gì đã điều tra về lão già Từ Gia Long- Minh Huy vừa nói vừa đưa sấp tài liệu cho anh - Tốt lắm, à mà cậu nhớ tập hợp các anh em trong hội, tối nay tôi sẽ cho lão già đó chết! - Được, bây giờ tôi có chút việc, hẹn gặp lại cậu vào tối nay!- Nói rồi Minh Huy quay người bước đi. _________________- Tối - Các ngươi đến cũng đúng giờ đó !- Từ Gia Long nhếch môi lên khi thấy anh và một số người khác tới - Đương nhiên là sẽ không để Từ lão gia đợi rồi- Minh Huy lên tiếng khinh bỉ Ông ta chưa kịp lên tiếng thì đã bị một giọng nói lạnh lùng cắt ngang - Chưa nhận ra tôi sao Lão Thành!- - Cái gì? Tên này, sao ngươi biết? Chẳng lẽ...- Ông ta hốt hoảng khi có người nhận ra biệt danh của mình - Sao tôi lại không biết được, 10 năm trước ông đã ra tay với một gia đình, ông đã bắt đứa con của gia đình đó, người phụ nữ xinh đẹp đã van xin ông nhưng ông đã một súng bắn chết bà ấy và ném đứa bé đi, đứa bé đã được người đàn ông chụp lại và đứa bé đó chính là tôi, người phụ nữ đó là mẹ tôi, sao? Ông không ngờ à, ông là người đã gây cho tôi cảm giác thiếu thốn tình mẹ, hôm nay tôi nhất định sẽ trả thù cho mẹ tôi, ông chuẩn bị tinh thần điLục Phong tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói, bây giờ anh chỉ muốn bắn chết ông ta giống như ông ta đã giết mẹ Chẳng lẽ.....Ông ta nói không nên lời, tại sao lại có thể được chứ, rõ ràng ông đã giết hết rồi mà, nhưng cũng làm được gì chún tôi là người nhà họ Triệu- Lục Phong đưa ánh mắt hận thù về phía ông ta .- Haha....dù sao thì cũng mặc kệ, người nhà họ Triệu thì làm gì được tao nào, 10 năm trước tao giết chưa sạch thì hôm nay tao sẽ diệt cỏ tận gốc .- Lão ta khinh thường nhìn anh nói- Nhà họ Triệu không làm gì được nhưng liệu Lục Thiên có thể chứ- Minh Huy nãy giờ im lặng bây giờ mới lên tiếng . - Sao? Minh Huy à,cậu không hiểu sao? Chúng ta không thù hận gì nhau tại sao lại....- Lão ta hoảng hốt nhìn Minh Huy Chẳng lẽ ông không biết à, Lục Phong chính là thủ lĩnh bang Lục Thiên , ông quá chủ quan rồi ta trợn tròn mắt, cậu ta là thủ lĩnh bang mạnh nhất trong giới gian hồ sao? Lần này ông tiêu rồi- LênAnh ra lệnh cho đàn em ,khi nghe được lệnh cả đán cùng chạy lên, bên ông ta cũng không vừa, hai bên đánh nhau kịch liệt, Lục Phong chỉ nhằm vào ông ta mà đánh, hừ...hạng người có chút võ công mèo cào mà đòi so tài với anh sao ? Ông ta quá tự cao rồi đó, trong lúc đang đánh, ông ta rút dao ra, may là anh né kịp , tức giận một cước vào tay ông ta, rút súng ra....PẰNG.....Phát súng thứ nhất nhằm vào chân ông ta - Phát này bởi vì ông dám gây đau khổ cho gia đình súng thứ hai vào vai- Phát này bởi vì ông đã cướp đi mẹ tôi, người tôi thuơng này nhắm thẳng vào đầu ông ta, máu chảy ra như suối, anh nở nụ cười ác quỷ đi lại gần ông ta, ngước khuôn mặt đẫm máu kia kên, cất giọng nói- Mày quá xem thường Triệu Lục Phong này rồi, cuối cùng tao cũng đã khiến mày chết...haha. Nói rồi anh quay sang đàn em hô to - Rút....................Về đến nhà, anh tắm rửa sạch sẽ, cởi bỏ chiếc áo dính đầy máu của ông ta ra thay một chiếc áo khác rồi trèo lên giường ôm cô ngủ, cố quên đi những chuyện đã xảy ra hôm nay,anh rất sợ, sợ một ngày cô sẽ rời xa anh mãi mãi như mẹ anh, không biết lúc đó cuộc sống của anh sẽ ra sao??? ______Sao thấy chap hôm nay nhảm nhảm sao ý !

tiểu bảo bối em là của riêng tôi