Kim Eun-hee chia sẻ với The Hollywood Reporter rằng cô ấy có đủ ý tưởng để kéo dài hơn ba mùa. "Thật kỳ lạ, Kingdom là một bộ truyện mang lại cho tôi nhiều năng lượng hơn khi tôi viết nó," cô chia sẻ thêm. "Dàn diễn viên và đoàn làm phim đều có phản ứng hóa học tuyệt vời và còn rất nhiều điều để Truyện Ngôn Tình, Ebook Ngôn Tình, Sắc Nữ, Hiện đại, Cổ đại. Nô Thê Muốn Xoay Người - Miêu Nhãn Hoàng Đậu (update Ch.191) Mengotinh_Ranluoi, 5/7/22. RSS. Xấu nữ như cúc - Hương Thôn Nguyên Dã(c67) Bupbe1185, 7/4/19. RSS. Lá bài số 2. Bạn là người yêu thích cuộc sống yên bình, giản vị và hài lòng với mọi thứ mình đang có được. Con đường học vấn của bạn sẽ kết thúc ở bậc Đại học, dù nhiều người có ý định học cao hơn nhưng bản thân bạn lại thấy điều đó không cần thiết Vạn Cổ Chi Vương, Chương 1034, Trảm Vô Cực cảnh trung kỳ "Nhiệm vụ của ngươi rốt cuộc là cái gì?" Hoắc Nghiên Nhiễm hỏi thăm. Trung niên nhưng thật ra là Mai tộc Võ Tôn, âm thầm chằm chằm vào Hoắc Nghiên Nhiễm, chờ La Thiên lại đến hành thích, đến ôm cây đợi Vương Gia Đại Thúc, Người Thật Xấu! Tác giả: Ninh Khuynh Thể loại: HE - Happy Ending, Nữ cường, Sủng, Truyện Ngắn - Ngôn Tình, Xuyên không Số chương: 181 Lượt xem: 15124 Xem mục lục Đọc online Hạ Thiên là một cô gái đến từ thế giới hiện đại. Tốt nghiệp ngành dược, cô mở một cửa hàng bán thuốc và có một cuộc sống ổn định. Mọi người thường nghĩ rằng vương miện Hoa hậu lấy đi sự riêng tư, hồn nhiên của mình nhưng đổi lại, Linh có được nhiều sự yêu thương từ khán giả. Nhưng đó cũng chẳng phải là một điều xấu, Linh luôn mong mình có thể nhìn tới những điểm tích cực trong mọi chuyện. Bạch Công Khanh 'vấn vương' hai người tình màn ảnh từ 'Duyên kiếp' TUỆ NHI. Kết thúc phim 'Duyên kiếp' đầy viên mãn, Bạch Công Khanh tung bộ ảnh tình tứ cùng 'hai người vợ' Trương Mỹ Nhân và Ngô Phương Anh, và không quên hé lộ dự án kết hợp với 'người tình âm Danh sách chương Vương Gia Đại Thúc Người Thật Xấu Chương 1: Tự Nhiên Xuyên Qua 1 Vương triều Vũ Trinh, Tế Thế Đường. Những tia nắng mặt trời đổ xuống, bao phủ mảnh đất thành một tầng ánh sáng rực rỡ, Tế Thế Đường là tiệm thuốc nổi tiếng nhất kinh thành, bên trong không chỉ có thần y nổi tiếng, mà còn có vô số những dược liệu quý giá khó tìm. Vay Tiền Nhanh Chỉ Cần Cmnd Nợ Xấu. “Khụ khụ . . . Tiểu Phàm, đừng khóc.” Đúng lúc này, một giọng nói khàn khàn vì bị sặc khói bỗng vang lên, lại thấy Ân Tịch Ly mặt mũi đen thui đang bước ra từ trong Quỳnh Hoa viện, trong tay ôm chặt Hạ Thiên đã hôn mê bất tỉnh, từng bước từng bước một đi đi rất chậm, mỗi bước đều như đánh vào trong lòng mọi người, bọn họ rất sợ đây chỉ là ảo giác, chỉ cần chớp mắt thì bóng dáng trước mắt sẽ tan Diệc không thể gượng thêm được nữa, cả người ngã xuống, hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, miệng tuy cười nhưng vành mắt đỏ may là nàng còn này mọi người mới lộ ra sắc mặt vui mừng, ai nấy đều thở phào nhẹ Phàm lập tức ngừng khóc, cố gắng mở to mắt nhìn bóng người đang đi về phía mình, bé cố gắng để nhìn rõ, nhưng mọi thứ trước mắt đều mơ hồ, bé không cam lòng, giơ tay gạt đi nước mắt, Ân Tịch Ly bước đến bên cạnh bé, chậm rãi ngồi xổm xuống, ôm Hạ Thiên vẫn còn đang hôn mê ngồi xuống trước mặt Phàm mấp máy môi, một giây sau, bé nhào lên ôm chặt lấy Hạ Thiên, tiếng khóc thất thanh lại vang lên, như thể rất sợ một giây sau nàng sẽ biến mất “Mẫu thân . . . mẫu thân . . . huhu . . . mẫu thân . . .”Bé bổ nhào vào như vậy khiến Hạ Thiên đang bị sặc khói bỗng ho khù khụ, sau đó tỉnh lại.“Hức, mẫu thân, mẹ sao rồi, có đau nhức chỗ nào không?” Tiểu Phàm nước mắt nước mũi đầm đìa thế nhưng vẫn không quên quan tâm đến thương thế của mẫu thân Thiên khó khăn lắc lắc đầu, chậm rãi vươn tay ra, yếu ớt nói “Thật khó chịu. . . .”“Khó chịu ở đâu? Ở tay sao? Hay là chân? Để con xem một chút . . . Huhu, có bị thương nghiêm trọng hay không? Mẫu thân, mẹ ngàn vạn lần đừng nên xảy ra chuyện gì . . . .”Hạ Thiên cắn răng, khuôn mặt vốn đã đen lại càng thêm tối sầm “Ta muốn . . . muốn đi nhà xí . . . nhanh lên . . . sắp nhịn không nổi rồi!” Con mẹ nó! Bà nội nhà nó! Hướng Linh Lung chết tiệt, muốn bắt người thì cũng nên đợi nàng đi nhà xí xong rồi mới bắt chứ, hại nàng phải nhịn khổ sở như vậy!“. . .”Ngay lập tức, mọi người đều câm nín.***Vương triều Vũ Trinh năm 27, ngày mùng 6 tháng nay là ngày đại hôn của Ly vương điện hạ, cũng là một ngày vô cùng đặc sao lại đặc biệt? Thật xin lỗi, cái này tạm thời phải giữ bí sáng sớm, Hạ Thiên đã bị nha hoàn kéo dậy rửa mặt trang điểm đến vô cùng vui vẻ, kẻ chạy tới người chạy lui khiến cho đầu óc nàng choáng đúng phong tục thì ba ngày trước khi thành thân, tân nương không được gặp mặt tân lang, vậy nên nàng phải ở trong hoàng cung, đi theo một đám phi tần học không ít thuật ngự phu’. ngự phu này ko phải là dạy chồng, ngự phu này là … khụ … nữ trên nam dưới Đặc biệt là khi nói đến chuyện vui vẻ đêm động phòng, Hạ Thiên quả thực chỉ muốn tìm một cái động để chui vào, đám phi tần trong hậu cung này cứ thích nói đến những chuyện người lớn’, so với thời hiện đại của nàng thì còn phóng khoáng hơn nhiều, nàng thật muốn ngẩng đầu hỏi trời xanh, ai dám bảo cổ đại là xã hội phong kiến chứ? Phong kiến ở chỗ nào? Người ta rõ ràng là có tư tưởng còn phóng khoáng hơn cả nàng thực, nàng muốn nói cho đám quý phi này hiểu rõ, nàng căn bản cũng không cần phải học mấy cái thuật ngự phu’ kia làm gì, bởi vì lần nào nàng cũng bị đại thúc lăn qua lăn lại’ đến chết đi sống lại, làm gì còn cơ hội để thực hành cái thuật ngự phu’ gì đó chứ?Huống hồ, nàng còn ước gì đại thúc đừng chạm vào nàng nữa ấy, lần nào làm xong cái chuyện gì kia thì thắt lưng của nàng lại đau tới nỗi cả ngày hôm ấy không xuống giường được . . . Khụ khụ, nàng không muốn, không muốn.***Hạ Thiên ngồi trong kiệu hoa để đại thúc đón vào Ly vương phủ, sau khi được đưa vào trong tân phòng, cả một ngày bận rộn, cuối cùng cũng có thể ngừng lại để thở Tiểu Phàm cũng rất vội, vô cùng vội, bé mang một cái bàn đặt ngay trước cổng Ly vương phủ, mỗi lần có ai đến thì bé đều nhiệt tình nghênh đón “Ơ, đại nhân, trông ngài rất quen nha . . .”“Haha, tiểu thế tử, hạ quan là Lưu Hà, chúng ta đã gặp nhau ở tiệc sinh nhật của thái hậu.”“Ồ. . . thì ra là Lưu đại nhân, ngài tới thật đúng lúc, sư phụ ra lệnh cho ta phải ngồi đây bán thuốc để kiếm thêm thu nhập cho gia đình, nhưng mà sư phụ cũng có nói, hôm nay là ngày vui của mẫu thân và phụ vương, cho nên sẽ được giảm giá gấp đôi! Giảm giá gấp đôi đó! Vậy nên đại nhân, ngài chỉ cần bỏ ra một đồng bạc là có thể mua được một hộp rồi! Có phải là rất rẻ không?”“Hả? À à, đúng đúng đúng, quả thực là rất rẻ.” Hắn vội vàng cười xòa, trong lòng lại cảm thấy kỳ quái, sư phụ của tiểu thế tử mà còn phải bán thuốc để kiếm thêm thu nhập cho gia đình sao? Làm sư phụ của tiểu thế tử mà vì sao lại nghèo túng đến mức này? Huống hồ, nghe nói sư phụ của tiểu thế tử và hoàng thượng tình như cha con, chẳng qua những lời này hắn không dám nói ra, dù sao cũng chỉ có một đồng bạc, mua thì vậy, hắn thò tay vào vạt áo trước ngực —— lấy ra một tờ ngân phiếu một trăm còn cách nào khác, hắn làm quan, trong người làm gì có một đồng bạc lẻ? Trên người chỉ có tờ ngân phiếu một trăm lượng này là nhỏ nhất mà Phàm nhận lấy tờ ngân phiếu, sau đó lại sờ sờ túi của mình, rồi lại ngẩng đầu cười cười ra vẻ xin lỗi “Ai da, làm sao đây Lưu đại nhân, người ta không có tiền lẻ để thối lại cho ngài rồi, hay là ngài cho ta thiếu có được không? Để ta trở về nói với phụ vương đem tiền thối lại cho Lưu đại nhân ngài nhé?”“A, không cần, không cần đâu, chỉ có một trăm lượng thôi mà.” Nói xong, hắn vội vàng cầm lọ thuốc không biết tên rồi xoay người vào đùa sao, bảo Ly vương điện hạ trả lại tiền cho hắn? Hắn có ăn gam hùm mật gấu thì cũng chả dám. Đối phương là ai? Là Ly vương điện hạ đấy! Vậy nên hắn cũng không cần tiền nữa, chỉ có thể vội vàng bỏ Phàm đắc ý nhét tờ ngân phiếu vào trong ngực, cười gian trá, há há, là tự ông nói không cần trả lại đấy nhé, không phải là ta không muốn trả lại cho ông đâu. . . .Sau khi cất kỹ tờ ngân phiếu, bé lại tiếp tục thực hiện mưu kế “Oa, đại thúc, trông ngài rất quen nha. . . Ừ, đúng rồi . . . Giảm giá gấp đôi đấy, chỉ có một đồng bạc mà thôi . . . Ai da, thật ngại quá, ta không có tiền lẻ để thối cho ngài . . . Oa, thật sự không cần sao? Đại thúc, ngài thật tốt, vậy cám ơn nha. . .”Vì vậy, bé thật sự rất bận, cũng vô cùng cao hứng, từ sáng sớm đến tối muộn, ngân phiếu cất trong áo càng lúc càng nhiều. . . .Bé là một đứa trẻ yêu tiền, là một tiểu thế tử tham những cái lợi trước mắt, thế nhưng cũng tuyệt đối không để cho mình phải chịu một chút thiệt thòi ngày hôm đó, trong kinh thành lại vụng trộm truyền ra một câu, tiểu thế tử của Ly vương phủ là thần tài —— thần tài keo kiệt.***Sáp nến chảy xuống từng giọt, từng giọt đỏ thẫm, ánh nến chập chờn thắp sáng căn phòng tràn ngập không khí vui vẻ, cánh cửa nhẹ nhàng bị mở ra, mang theo từng làn gió mát, ùa vào bên trong tân giường lớn, Hạ Thiên đột nhiên căng thẳng, hai tay lặng lẽ siết chặt, trái tim nhỏ bé âm thầm đập không muốn căng thẳng, càng cảm thấy chả có gì mà phải căng thẳng, nàng và đại thúc đã quen thuộc đến như vậy rồi, cho dù có kết hôn hay không kết hôn thì cũng giống nhau đấy thôi?Nhưng mà, lúc cánh cửa bị đẩy ra, mùi hương của hắn lại hòa vào trong gió, vờn quanh chóp mũi nàng, nàng lại không thể kìm chế mà trở nên căng cảm thấy người đó đang từ từ đến gần mình, sau đó lại ngồi xuống bên cạnh mình, Hạ Thiên cảm thấy trái tim nàng như sắp vọt ra ngoài.“Haha. . .” Ân Tịch Ly đột nhiên khẽ bật cười, vén lên chiếc khăn voan đỏ rực, say mê nhìn khuôn mặt ửng hồng của nàng.“Thiên nhi.” Hắn thì thào khẽ gọi một tiếng “Nàng có biết hôm nay là ngày gì không?”Hôm nay không chỉ là ngày bọn họ thành thân, mà còn là một ngày vô cùng đặc Thiên chớp mắt, khó hiểu hỏi “Ngày gì?”Hôm nay là ngày bọn họ thành thân nha, hẳn là một ngày tốt lành chăng?Ân Tịch Ly dịu dàng cười, nghiêng người hôn lên chóp mũi của nàng, sau đó đứng dậy rót hai chum rượu “Uống rượu giao bôi trước đã.”Rượu giao bôi này vốn phải đợi hỉ nương* kể một ít chuyện may mắn rồi mới uống, nhưng Ân Tịch Ly đều bỏ qua hết, hắn không muốn bị bất kỳ kẻ nào quấy rầy, bởi vì ngày hôm nay hoàn toàn thuộc về bọn họ.*hỉ nương người săn sóc cho cô dâuHạ Thiên đỏ mặt uống rượu giao bôi cùng hắn, sau đó lại không quên hỏi vấn đề vừa nãy “Hôm nay rốt cuộc là ngày gì?”Ân Tịch Ly thâm tình nhìn nàng, cong môi cười “Ngày này bảy năm về trước là ngày định tình của chúng ta.”“Định, định tình?” Trong phút chốc, đầu óc của Hạ Thiên như ngừng hoạt động, rồi sau đó, mặt mũi của nàng bỗng đỏ bừng, ngày này bảy năm trước, nàng và đại thúc . . . . làm, làm cái chuyện kia?”Đúng rồi, nàng nhớ ngày hôm sau là ngày Hướng Linh Lung gả sang Hoằng Việt quốc, như vậy tính ra, hôm đó đúng là ngày mùng 6 tháng 10.“Bảy năm gian nan trắc trở, Thiên nhi, rốt cuộc nàng đã trở về bên cạnh ta rồi.” Hắn nhẹ nhàng cầm tay nàng, dịu dàng nói nhỏ, trong giọng nói tràn đầy sự thỏa Thiên nhẹ nhàng tựa vào ngực hắn, khẽ nói “Khi đó ta còn tưởng là cái tên nam nhân kia. . . Vậy nên ta không dám đến gặp chàng, thật xin lỗi . . . .”“Vậy bây giờ, nàng sẽ ở bên cạnh ta một đời một kiếp, đúng không?”“Đời đời kiếp kiếp ta đều muốn!” Hạ Thiên bá đạo nói, một đời một kiếp làm sao đủ?“Haha, được.” Ân Tịch Ly mỉm cười. trên khuôn mặt tuấn tú phong hoa tuyệt đại tràn ngập tình ý ngọt Thiên đột nhiên cảm thấy cơ thể nóng lên, nóng đến kỳ lạ, loại cảm giác này, giống như . . . giống như là uống phải xuân dược!Nàng trợn mắt nhìn Ân Tịch Ly, khó tin nói “Đại thúc, chàng, chàng, ly rượu vừa rồi . . . .”Đáy mắt Ân Tịch Ly ánh lên tia lửa nóng, thế nhưng giọng nói vẫn luôn rất dịu dàng, hắn khẽ lắc đầu cười “Thiên nhi, không cần sợ hãi, đây chỉ là thuốc trợ tình, không phải xuân dược. . . .”Hạ Thiên đen mặt, cảm giác cả người nóng ran, mẹ nó, trợ tình . . . . trợ cái bà nội chàng, vậy mà còn bảo không phải là xuân dược?“Thiên nhi . . .” Ân Tịch Ly nghiêng người, hôn nàng từng chút từng chút một, nụ hôn nhẹ tựa như lông vũ “Ta chỉ muốn cho nàng biết, bảy năm trước, chúng ta đã định tình’ như thế nào. . . .”“. . .” Hạ Thiên rơi lệ, hoàn toàn không thể nói gì, hắn đây là muốn lặp lại cái chuyện đã làm với nàng bảy năm về trước sao . . . .Nhưng mà, nàng không chịu nổi uy lực của thuốc, cũng nhiệt tình đáp lại từng nụ hôn của hắn, cùng hắn trầm thoáng chốc, nàng mơ mơ hồ hồ nghe thấy hắn vừa thở dốc, vừa nói một câu.“Thiên nhi, ừm, giúp ta. . . . sinh một đứa bé . . .”Trong phòng, phù dung trướng noãn độ xuân tiêu. 1Ngoài phòng, sương lạnh thấm bạc mái -Chú thích1 Câu thơ trong bài thơ Trường Hận Ca của Bạch Cư xuân ấm áp trong trướng phù dung màn phù dung êm ái đêm xuân– Hoàn chính văn – Giọng nói của hắn vẫn cô lãnh, trước sau như một, nhưng nếu chú ý nghe kỹ thì vẫn có thể cảm nhận được hắn đang nghiến răng nghiến lợi, có thể khiến cho Ân Dã Thần – kẻ lãnh khốc nhất trong hoàng cung trở nên như vậy, Ân Tịch Ly không khỏi cảm thấy có chút bội phục Hạ Thiên.“Nếu đã như vậy, nàng, ngươi hãy. . . .” Mang đi chưa kịp nói xong, ba chữ cuối cùng còn chưa ra khỏi miệng, Hạ Thiên đột nhiên nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn Ân Tịch Ly “Đại thúc, nếu ngươi dám đem ta giao cho hắn thì ngươi đừng trách ta đem chuyện “Đại Lực Kim Cương hoàn” nói ra.”Hạ Thiên cương quyết bằng mọi giá, nàng biết rõ tam ca của Ân Tử Dương không phải là người dễ chọc, nàng chỉ có thể tìm đường mà rút lui, lần này lại ở Ly vương phủ mắt to trừng mắt nhỏ cùng với Vương gia, cũng không thể nào để rơi vào tay của Ân Dã Thần được, nàng cảm thấy hắn so với Vương gia đại thúc còn nguy hiểm hơn Thiên không biết, cái quyết định mà nàng tự cho là cực kỳ thông minh này lại khiến cho cuộc sống sau này của nàng gặp nhiều thống khổ, đương nhiên, đấy là chuyện sau thấy năm chữ “Đại Lực Kim Cương hoàn”, Ân Tịch Ly giống như là giẫm phải đống thuốc nổ, trong nháy mắt hắn xù lông “Ngươi còn dám nói. . . .”Nàng còn dám nói ra chuyện này! Thuốc, Tráng, Dương! Đây là cái chuyện khiến hắn phát điên và cảm thấy thống hận nhất cuộc đời này, vậy mà nàng còn dám nói ra!“Ách. . . .” Hạ Thiên nuốt nuốt nước miếng, da đầu hơi run lên, tại sao nàng lại cảm thấy, mặc kệ là đại thúc hay là Ân Dã Thần, hai người bọn họ đều nguy hiểm như nhau?Ân Tịch Ly vuốt chòm râu dưới cằm, ngoài cười nhưng trong không cười, tuy đang nhìn Hạ Thiên, nhưng lại nói chuyện với Ân Dã Thần “Dã Thần, ta và nha đầu kia còn có chút “chuyện quan trọng” cần xử lý, chờ ta xử lý xong cái “chuyện quan trọng” này, hoàng thúc sẽ tự tay đem nha đầu này đến phủ của ngươi, được không?” Lúc hắn nói những lời này, âm thanh giống như là đang nặn từ trong kẽ răng đi ra, khiến trong lòng của Hạ Thiên trở nên chấn động, nàng run rẩy. . . run rẩy a. . .Ở trong cung, Ân Tịch Ly nổi tiếng là một vị Vương gia nhàn hạ, không có thực quyền, nhưng lời nói của hắn lại rất có trọng lượng, bởi vì hắn là tiểu Vương gia mà Vũ Trinh Thái hậu thích nhất, vậy nên lời nói của hắn, đến cả hoàng đế cũng không dám khinh thường, cũng bởi vì hắn là một vị Vương gia nhàn rỗi không có thực quyền cho nên đến bây giờ vẫn ung dung tự mà, cái nữ nhân này, hắn nhất định phải mang đi. Trong đôi mắt đen như mực của Ân Dã Thần có chút do dự.“Cái này. . . .Tam ca, ta cảm thấy ta có chút nhớ Tử Dương, không bằng. . . không bằng ngươi dẫn ta đi đi. . . . .” Hạ Thiên cười cười gãi đầu, cố gắng khiến cho bản thân mình trông có vẻ ngây thơ, ngu giờ trong lòng nàng, chỉ số uy hiếp của đại thúc đã nhanh chót vọt lên, vượt qua cả Ân Dã Thần, nàng cực kỳ cẩn thận, bỏ gian tà theo chính nghĩa, mọi người đều nói con chó nóng nảy cũng có thể nhảy tường, xem cái bộ dáng này của đại thúc giống như chỉ hận không thể đem mình ăn tươi nuốt sống, trong lòng Hạ Thiên không ngừng run rẩy, run rẩy a. . . .Ân Dã Thần chưa từng nhìn nàng, tầm mắt của hắn chỉ dừng lại trên người đại thúc, con ngươi đảo tròn, lóe ra một tia sáng khó hiểu, trầm mặc rất lâu, sau đó, hắn đột nhiên xoay người, giọng nói lạnh nhạt, không mặn không nhạt “Ta về nhà chờ hoàng thúc.”Nói xong, hắn nhấc chân cất bước, chậm rãi rời Thiên trừng mắt nhìn theo bóng dáng của hắn, hắn. . . .cứ như vậy mà rời đi sao?Cứ như vậy mà rời đi sao? Đôi mắt Ân Dã Thần trầm xuống, bóng dáng chợt lóe lên một cái, đang chuẩn bị bay lên đài cao để cứu Hạ Thiên, nhưng có một người tốc độ so với hắn còn nhanh hơn!Hạ Thiên không nghĩ tới tên này trông như vậy mà lại có võ công, nhất thời không để ý, bị hắn tóm được, một trận đau nhức truyền đến, nàng hít một hơi thật sâu, cảm thấy vai phải của mình chắc là bị hắn túm chặt đến bầm tím mải suy nghĩ xem nên tìm cách nào để thoát thân, đột nhiên, một bóng người vụt qua trước mắt nàng, Hạ Thiên có cảm giác sống lưng của mình căng lên, lại bất thình lình xoay người một vòng, rơi vào trong lòng của người nào Thiên ngẩn người, cảm thấy một hương vị rất đỗi quen thuộc ở gần trong gang tấc, nàng ngửi ngửi, có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên, chạm phải chòm râu quai nón nằm trên khuôn mặt tuấn tú “Đại thúc?”Đại thúc làm sao có thể ở đây? Lại còn cứu nàng như vậy?Cùng lúc đó, nhìn thấy Hạ Thiên đã được cứu, Ân Dã Thần túm chặt bả vai của Công Tôn Dịch, một quyền đánh xuống, Công Tôn Dịch dù sao cũng chỉ là một thư sinh, học võ là để phòng thân, làm sao có thể lợi hại như Ân Dã Thần, chỉ cần một quyền cũng có thể khiến hắn nằm gục rồi.“Ngươi không sao chứ?” Sắc mặt của Ân Tịch Ly trầm xuống, hắn mở miệng Thiên lắc đầu “Không có việc gì, nhưng mà, đại thúc, sao ngươi lại ở đây?”Ân Tịch Ly không đáp lời, hắn vốn là được mời tới đây làm giám khảo, lúc Hạ Thiên cùng Ân Dã Thần tới, hắn cũng đã nhìn thấy bọn Tịch Ly buông Hạ Thiên ra, tiến nhanh về phía Công Tôn Dịch, áo choàng xanh lam nhẹ nhàng như gió, phảng phất mang theo một cỗ hương vị lạnh lùng đặc trưng của riêng hắn, lạnh đến cực điểm.“Đấu thua lại còn đả thương người khác, ngươi quả thật là không đem bổn vương để vào mắt sao?” Hắn túm chặt lấy cổ áo của Công Tôn Dịch nhấc lên khỏi mặt đất. Công Tôn Dịch mới vừa rồi còn đang phẫn nộ, ngay lập tức biến thành sợ hãi, vội vàng giải thích “Không không không, Vương gia, đây chỉ là hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm. . . .!”“Hiểu lầm? Đến cả nàng mà ngươi còn dám đánh, bổn vương có cho phép ngươi đánh nàng sao?” Ngữ khí rét lạnh đến cực điểm, giống như một khối băng vạn năm không tan, khiến người ta tê buốt đến tận tim khắc này, sát ý và hàn ý của hắn hoàn toàn không thua kém gì Ân Dã Thần thường ngày, chẳng qua là mọi người gặp Ân Dã Thần nhiều hơn nên cũng đã quen rồi, nhưng còn hắn lại đột nhiên thay đổi như vậy, giống như là đang từ đám mây lại rớt xuống địa ngục, âm trầm khiến cho người ta cảm thấy khiếp Thiên có chút cảm động, không thể tưởng tượng được, đại thúc mọi ngày vẫn hay khi dễ nàng, vậy mà bây giờ lại vì nàng mà ra mặt. . . . .“Vương. . .Vương gia. . . .Là do nàng ta trước. . . .Khụ khụ. . . . .” Công Tôn Dịch cảm thấy ủy khuất trong lòng, rõ ràng là Hạ Thiên mắng chửi người, tại sao bây giờ người có lỗi lại là hắn? Hắn hoàn toàn quên trước đó chính mình cũng mắng chửi người khác, Hạ Thiên chẳng qua chỉ là lấy đạo lý “của người trả lại cho người” mà thôi.“Ngươi còn dám nói?” Ân Tịch Ly hoàn toàn nổi giận “Nàng là người của bổn vương, chỉ có bổn vương mới có thể khi dễ nàng, còn ngươi —— “ đã phạm vào điều tối kỵ của hắn.“. . . . .” Hạ Thiên im lặng, tên đại thúc thối tha, còn tưởng là hắn thật sự tốt bụng, vì nàng mà ra mặt, kết quả là bởi vì hắn không cho phép người khác khi dễ nàng, chỉ có hắn mới được phép! Mẹ nó, cái người này sao lại như vậy chứ? Nàng thu hồi lại sự cảm động lúc nãy nha! Một tay ném Công Tôn Dịch ra khỏi đài cao, Ân Tịch Ly lạnh lùng đứng ở giữa đài, nhìn xuống tất cả đám thư sinh phía bên dưới, thản nhiên nói “Người này tâm thuật bất chính trong lòng không ngay thẳng, chính trực , ngạo mạn khinh người, thân là một người có học thì phải hiểu rằng biển học là bao la, sao có thể bởi vì một chút học thức mà trở nên ngông cuồng, bổn vương tuyên bố, tên của hắn sẽ vĩnh viễn bị xóa khỏi danh sách tiến quan, bổn vương không hy vọng những người có học ở vương triều Vũ Trinh ta mà lại tâm cao khí ngạo như vậy, kẻ nào như thế, kết cục sẽ giống như hắn!”Xóa tên khỏi con đường làm quan!Khuôn mặt của Công Tôn Dịch lập tức trở nên trắng bệch! “Hơn nữa, ta thấy Công Tôn công tử quả thật là một người học cao hiểu rộng, chẳng qua là có chút cuồng ngạo, ta tin tưởng hắn sẽ thay đổi, ngươi hãy cho hắn một cơ hội đi!” Nàng cố nén bi thương đang trào dâng ở trong lòng, chờ đợi nhìn Ân Tịch Tịch Ly nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nơi mềm yếu nhất trong lòng lại dâng lên một chút xót xa, không hiểu tại sao trong ánh mắt nàng lại lộ ra bi thương như vậy, hắn không có cách nào cự tuyệt được sự mong đợi của nàng, vì thế, hắn vô cùng bất đắc dĩ gật đầu “Được rồi, một khi đã như vậy, ta tạm thời bỏ qua cho hắn một lần!”Hắn nhìn về phía Công Tôn Dịch đang đứng dưới đài cao, lạnh lùng nói “Bây giờ bổn vương không tính sổ với ngươi, nhưng cơ hội chỉ có một lần, nếu ngươi tiếp tục như vậy, bổn vương sẽ gạch tên ngươi ra khỏi con đường làm quan!”Công Tôn Dịch vội vàng dập đầu tạ ơn, tâm tư lại xoay chuyển một vòng, nhớ đến lúc nàng kia không sợ lửa giận của Ly vương, cố gắng vì chính mình mà cầu xin, hắn cảm thấy hổ thẹn không nói nên lời, ngàn ân vạn tạ nhưng lại không thể nào nói ra khỏi miệng, bởi vì hắn không biết phải nói như thế Thiên cười cười, đôi mắt sáng trong như ánh trăng, phút chốc lại nín khóc mỉm cười “Cám ơn đại thúc!”Ân Tịch Ly cũng cười theo, dưới sự che giấu của lớp râu quai nón, nụ cười của hắn vô cùng mờ nhạt, lại đột nhiên nhớ tới điều gì, hắn mở miệng hỏi “Ngươi vừa mới nói, ngươi tên là Linh Lung?”Hạ Thiên giải thích nói “Chuyện này. . . . .”“Nàng là Linh Lung!” Hạ Thiên còn chưa nói xong, Ân Dã Thần đứng một bên đã ngắt lời của nàng, trả lời một cách chắc chắn “Gọi là Hướng Linh Lung!”Hướng Linh Lung? Hạ Thiên hơi nhíu mi, tại sao lại đem cả họ của nàng sửa lại?“Hướng Linh Lung. . . .?” Ánh mắt của Ân Tịch Ly khẽ run lên “Thì ra. . . .là ngươi.”Hướng Linh Lung – nữ nhi của Thừa tướng vương triều Vũ Trinh, hắn đã tìm rất lâu nhưng lại không tìm thấy, thì ra chính là nàng sao. . . .Vũ Trinh và Hoằng Việt chiến sự không ngừng, hoàng thượng muốn đưa ra điều kiện hòa thân để giảm bớt tình hình căng thẳng giữa hai nước, mà Hoằng Việt lại cố tình muốn nữ nhi của Thừa tướng – Hướng Linh Lung làm đối tượng hòa thân, để cho nàng gả sang Hoằng Việt Hướng Linh Lung lại mất tích mấy tháng nay, không ngờ rằng, hắn một mực tìm người, mà người lại ở ngay bên cạnh mình. “Hoàng thúc, bây giờ nói chuyện có chút bất tiện, quay về phủ của ta, ta sẽ đích thân nói cho người.” Ân Dã Thần lên mặt của Ân Tịch Ly có chút hoảng hốt, đờ đẫn gật đầu, không thể tưởng tượng được, hắn vừa mới xác định mình thích một cô gái, người đó lại chính là người phải gả sang Hoằng Việt quốc để hòa thân, hắn không có cách nào chấp nhận được sự thật này, tâm bỗng chốc trở nên phiền muộn.“Vậy, điệt nhi cháu đi trước!” Ân Dã Thần nắm tay Hạ Thiên, hành lễ với hắn rồi quay đi.“A! Nhưng mà đại thúc, hắn. . . . .” Hạ Thiên do dự, sắc mặt của đại thúc tại sao đột nhiên lại xấu như vậy? Có phải là đã có chuyện gì xảy ra rồi hay không? Trong lòng nàng có chút lo lắng.“Không có gì, hoàng thúc chỉ là đang suy nghĩ một vài chuyện mà thôi.” Ân Dã Thần nắm chặt tay nàng, không cho nàng quay đầu lại, trực tiếp hồi phủ.“Tại sao lại gọi ta là Hướng Linh Lung?” Nàng đành phải quay về phía trước, hỏi lại vấn đề Dã Thần tiếp nhận ánh mắt của nàng, khuôn mặt tuấn tú rét lạnh đột nhiên trở nên nhu hòa, nhẹ nhàng cười, vô cùng thân thiết vuốt ve mái tóc của nàng, nói “Bởi vì, ta thích!”“A?” Hạ Thiên sửng sốt, cái này. . . .cũng tính là câu trả lời sao? Hay là một câu thổ lộ?Tim nàng đột nhiên đập nhanh hơn một nhịp, hắn nói như vậy là đang thổ lộ với mình sao? Bởi vì thích nàng, cho nên mới đặt cho nàng một cái tên riêng biệt?“Đi thôi!” Hắn cười cười, vô cùng thân thiết nắm lấy đôi tay của nàng, từng bước, từng bước một về Thiên trầm mặc cúi đầu, nhìn bàn tay của hai người đang nắm chặt, kỳ thật, có nhiều người còn tốt hơn nàng, kỳ thật, hắn cũng rất tuấn tú, kỳ thật, hắn đối với nàng vô cùng dịu dàng, một chút cũng không hề lạnh lùng, đâu giống như một hoàng tử đâu?Nếu. . . .nếu hắn thật sự thích mình . . . . . Khuôn mặt của Hạ Thiên đỏ lên, có phải cũng nên suy xét một chút hay không? Vương Gia Đại Thúc Người Thật Xấu Chương 27 Dạy dỗ thật tốt Ninh Khuynh 14/10/2014 “Ngươi. . . . .” Khuôn mặt tuấn tú của Ân Tịch Ly biến sắc, trong chớp mắt cuồng phong tích tụ “Ngươi dám nói bổn vương là lão già cặn bã?” Căm tức, phẫn nộ, lửa giận ngút trời!Nhiệt độ không khí xung quanh nhanh chóng giảm xuống, cát bụi mịt mù, cuồng phong bão táp lan tràn, trong lòng Hạ Thiên cảm thấy hối hận, ngàn lần không nên, vạn lần không nên ở trên địa bàn của người khác mà nói xấu người đó nha. . . . . .“Đại, đại thúc, cái kia. . .cái kia. . .ta nói đại thúc anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, tướng mạo giống như Phan An, so với Đường Bá Hổ còn đẹp hơn. . . .” Hạ Thiên mặt không đỏ, thở không gấp, bô bô một tràng nịnh hót.“Đường Bá Hổ?” Mạc quản gia chau mày “Phan An? Hai người này là ai?”“Khụ, bọn họ. . . .bọn họ là thần tiên anh tuấn trên trời. . . . cho nên, đại thúc, ngươi ở trong lòng ta, so với Phan An còn đẹp hơn, so với Đường Bá Hổ còn tốt hơn, làm sao có thể là một lão già cặn bã được?”Đôi mắt to tròn của Hạ Thiên híp lại thành hình trăng lưỡi liềm, sung sướng tán thưởng.“Hừ!” Ân Tịch Ly hừ lạnh một tiếng, biểu tình trên khuôn mặt tuấn tú xinh đẹp thoáng dịu đi một chút, nhưng vẫn âm trầm đến đáng sợ “Đừng ở trước mặt bổn vương khoe khoang mồm mép, Mạc quản gia, còn không mau lên, đem nha đầu kia dẫn đi dạy dỗ cho thật tốt!” “Dạ, Vương gia, nhưng mà, trong vương phủ của chúng ta không thiếu nha hoàn, không biết Vương gia muốn để cho nàng làm cái chuyện vô tích sự gì?”“Ừm. . . .” Đôi mắt đen như mực lóe lên tia sáng kỳ quái, hắn trầm ngâm nửa ngày mới nói “Để cho nàng hầu hạ bổn vương, thôi, nha đầu kia cứ để cho bổn vương tự mình dạy dỗ.”Khi nghe những lời này, Hạ Thiên cảm giác trên người Ân Tịch Ly lộ ra một cỗ tà ác âm hiểm, nàng thật sự là khóc không ra nước mắt, xem ra là nàng đã thật sự tiến vào hang sói Nàng nhất định phải nghĩ ra biện pháp mới được! Nói là nói làm nha hoàn ở đây, nhưng trời mới biết, tên đại thúc hỗn đản này có thể nhân cơ hội mà khi dễ nàng hay không? Biết đâu hắn thay đổi phương thức để chỉnh nàng?Nghĩ vậy, Hạ Thiên càng kiên định, quyết tâm muốn chạy, đôi mắt sáng rực như vì sao chớp chớp, nàng cố làm ra bộ dáng đáng thương tội nghiệp, sau đó ủy khuất mím môi “Đại thúc, mọi việc nên thương lượng một chút có được không? Người ta còn có công việc phải làm, còn phải bán thuốc, còn phải phụng dưỡng, trên có mẹ già bảy tám chục tuổi, dưới có con nhỏ một tuổi còn đang chờ bú sữa. . . . .”“Được rồi, ngươi đừng nói thêm gì nữa!” Ân Tịch Ly vung bàn tay to lên, giọng nói âm lãnh cường thế theo môi mỏng phun ra, hắn lạnh lùng nói “Chuyện bổn vương muốn làm, người nào cũng không thể ngăn cản!”Mẹ nó! Bạo quân! Quả thật là không thể nói lý mà! Hạ Thiên tức giận trợn trắng mắt, đúng là không biết phải làm sao, nghĩ đến vận mệnh của chính mình sau này bị người ta khi dễ, nàng liền có một cỗ xúc động muốn rồi, đưa đầu ra thì mất đầu, rụt đầu vào thì cũng bị chém, nàng nhịn “Đại thúc, này, cho dù tới đây, ta cũng phải trở về khách điếm để thu dọn hành lý một phen, đồ đạc của ta vẫn còn ở nơi đó!” Bạn đang đọc truyện trên

vương gia đại thúc người thật xấu