Truyện Trọng Sinh Chi Tô Trạm - Chương 14. Người mà Tô Trạm đời trước tiếp xúc, nói chung đều là giống như hắn ỷ vào thế lực trong nhà, chỉ biết ăn trơi chác táng, cho nên, lần đầu gặp phải thần đồng giống như tiểu hồ ly như vậy có chút không kiên nhẫn, lại chỉ có thể hừ hừ mà trừng mắt liếc y
Đọc truyện Trọng Sinh Chi Tô Trạm của tác giả Dung Tử Hành Hành, đã Full (Full). Bạn có thể xem trên điện thoại, PC, Máy tính bảng. Home
Trọng Sinh Chi Tô Trạm Chương 62 Chương trước Chương tiếp Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Phiếm liền chuẩn bị khởi hành đến xưởng quân sự ở trên núi xử lý chuyện trộm cắp đan dược. Lúc Tô Trạm thức dậy, hắn theo thói quen sờ sờ vị trí bên cạnh, bỗng chốc sờ vào khoảng không, cũng tỉnh dậy luôn.
Trọng Sinh Chi Tô Trạm Chương 40 Chương trước Chương tiếp Tô Phiếm híp mắt một cái, bóng dáng ngày nhớ đêm mong đó cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt của y. Tô Trạm mặc áo sơ mi ca rô, quần jean xanh thẳm, trên người đang đeo một cái ba lô, nhìn qua ngược lại giống như sinh viên nước ngoài đến Miến Điện du lịch.
Vay Tiền Nhanh Chỉ Cần Cmnd.
重生之苏湛 Tác giả Dung Tử Hành Hành 容子行行 Thể loại Cận đại, trọng sinh, huynh đệ niên thượng, chiến tranh, phúc hắc ngoan độc bị cuồng ngược cường công, ngạo kiều tạc mao mỹ thụ, công cực sủng thủ, 1vs1, HE. Editor Mã Mã Số chương 96 chương 92 chính văn, 4 phiên ngoại Tình trạng Hoàn 92c 09/10/2018 ———– Văn án “Chết do nước mà sinhra cũng do nước, tiểu thiếu gia liền gọi là Tô Trạm đi, tự là Tử Thâm, sẽ lớn lên thật tốt.” Vào năm ba tuổi đó, thầy tướng số là một cao nhân, một câu liền thành lời tiên tri. Tô Trạm đời trước là nhị thiếu gia Tô gia không học, vấn không nghề nghiệp, chỉ biết ăn nhậu chơi bời. Lúc nhỏ mèo chê chó bỏ*, lớn lên làm mẹ tức giận đến nỗi ngã bệnh, ăn chơi trác táng làm cha tức chết. *猫嫌狗弃 /Miêu hiềm cẩu khí/ Mèo chê chó bỏ ý là đáng ghét đến nỗi chó mèo cũng không thèm Thế mà cuối cùng lại bị anh trai cùng cha khác mẹ mà chính mình vẫn luôn không coi ra gì giết chết. Đợi đến khi hắn đạp nước sống lại ở trong cái ao trước nhà mình, một phát liền trở lại lúc 8 tuổi. Đời này, hắn chỉ muốn sống cho ra dáng con người. PS Xin hãy tin tưởng, đây không phải là ngược văn ~= =~ Kỳ thật đã nghĩ thông suốt, quyển sách này về một số khía cạnh viết không giống, không biết mọi người có biết hay không có một nhóm quân nhân như vậy. Bởi vì Thế chiến II và nội chiến, bị ép lưu lại ở khu Tam Giác Vàng ở Miến Điện, không thể quay về Trung Quốc, lãnh đạo Đài Loan lúc đó cũng không cần bọn họ. Có thể nói là một nhóm cô nhi ngoại quốc bị vứt bỏ, bọn họ lên chiến trường đánh với người Nhật Bản. Mà có một vài người cuối cùng bị ép phải chôn xương nơi đất khách quê người, hoặc là trở thành cô nhi ngoại quốc không có quốc tịch. Trịnh trọng lấy văn này, tưởng niệm những người đó. Tìm tòi mấu chốt Vai chính Tô Trạm ┃ Vai phụ Tô Phiếm, Mục Thiên Chương. Hết văn án. Editor có lời muốn nói Những cái giải thích bên trên là lấy từ vnsharing nhé. Mã lên văn án trước nhé, chương 1 sẽ bắt đầu sau khi kết thúc “Nhất ý cô hành” nhé. Chúc mọi người đầu tuần thuận lợi, suôn sẻ và có một ngày làm việc, học tập thật tốt nhé!^^ —————- Review by sayah_150502 [Cảnh báo spoil] Truyện lấy bối cảnh cận đại hỗn loạn buôn bán ma túy và vũ khí vùng Tam Giác Vàng. Sau thế chiến thứ II và nội chiến Trung Quốc, nhóm tàn quân không thể quay về Trung Quốc, bị cả lãnh đạo Đài Loan ruồng bỏ. Bọn họ, cũng như hàng ngàn hàng vạn quân nhân Quốc Dân Đảng khác ở lại vùng Tam Giác Vàng, đều là những cô nhi ngoại quốc bị Đài Loan và Đại Lục vứt bỏ. + Tô tướng quân chiếm đóng một vùng Miến Điện, sinh ra một đứa con trai kháu khỉnh. Vào năm con trai tròn 3 tuổi, liền thỉnh cao tăng đến xem mệnh, thầy phán rằng “Chết do nước mà sinh cũng do nước, tiểu thiếu gia liền gọi Tô Trạm đi, tự là Tử Thâm, sẽ lớn lên thật tốt.” Một câu đó, liền thành lời tiên tri… Tô Trạm, chết do nước mà sinh cũng do nước… Tô Trạm từ nhỏ là nhị thiếu gia ham chơi không học vấn không nghề nghiệp, chỉ biết ăn chơi trác táng làm mẹ giận đến ngã bệnh, cha tức đến chết. Cuối cùng bị người anh trai cũng cha khác mẹ mà mình luôn khinh thường dìm nước chết. May thay ông trời thương xót, được sống lại là lúc cậu 8 tuổi bị trượt chân xuống hồ nước. Vừa tỉnh dậy, điều đầu tiên cậu muốn làm là giết quách thằng anh trai cùng cha khác mẹ đó, diệt trừ mối tai họa ngầm tương lai. Nhưng mãi vẫn không thể xuống tay. Hắn bây giờ, chỉ là đứa nhóc 11 tuổi. Hắn nhát gan, gầy yếu, đáng thương. Hắn luôn mồm gọi cậu em trai, A Trạm. Còn dùng mọi cách dụ dỗ cậu gọi hắn một tiếng anh trai. Hắn xả thân dụ kẻ thù đi để cậu có thể trốn thoát an toàn. Hắn yêu chiều cậu, dung túng cậu, sủng cậu hết mực. Không biết tự lúc nào, cậu đã bị mắc vào trong chiếc lưới ngọt ngào hắn giăng sẵn, chìm đắm vào đó, mãi không thể thoát ra… Sao tui thấy tui review cứ như truyện ngược luyến vậy nhỉ ⊙﹏⊙// Bộ này ngọt sủng ấm áp lắm đó nha. Công rất yêu thụ, yêu từ cả kiếp trước cơ, nhưng vì một số lí do mà hai người tương ái tương sát với nhau, đến nỗi công dìm thụ xuống nước. Anh chỉ muốn dọa em cho em bớt ngoan cố thôi, không ngờ em chết thật, đọc phiên ngoại kiếp trước mà đau lòng dữ thần TT_TT Kiếp này, em thụ nhận ra những sai lầm của mình. Từ suy nghĩ muốn giết công lúc đầu trở thành muốn bù đắp cho quá khứ đau khổ của công, muốn cùng công chung sống hòa hợp. Có điều, từ chung sống hòa hợp như anh em thân thiết đổi thành chung sống hòa hợp như vợ chồng = Cũng phải nói cảm ơn chị editor rất nhiều 😚 chị edit mượt lắm. ———— Link Link wattpad CHÍNH CHỦ
Bên trong Tô trạch có phòng được sửa lại thành phòng hồ bơi bên trong, thậm chí còn có nơi có suối nước nóng. Chỉ có điều cái bể tắm đó nước quá sâu, từ sau khi Tô Trạm té xuống nước, đối với Trường Giang, Hoàng Hà, hồ nước, Hải Hà, dòng suối, ao hồ… tất cả những thứ có liền quan đến nước, vợ chồng Tô thị đều càng thêm cẩn thận tỉ mỉ, cho nên cố ý lấy ra một căn phòng, đào một cái hồ nhỏ, dẫn nước ấm vào, chuyên môn dùng để trẻ con trong nhà tắm, nhiều nhất chỉ có thể đến thắt lưng của Tô Trạm, ngồi xuống, cũng chỉ không qua được cái cổ của tiểu Tô Trạm. Mà Chung Ý Ánh vẫn không quá yên tâm, cùng Trần Nghi Lan tiến vào căn phòng đó nhìn mấy đứa nhỏ tắm Trạm lại mặc kệ!Bị Tô Phiếm và Mục Thiên Chương nhìn dáng vẻ không mặc quần áo của mình cũng không sao cả, mọi người đều là con trai, uhm, mặc dù bây giờ đều là con trai, nhưng mà cũng không có gì quá lớn lao, mọi người có mình cũng có, mình không có, người ta cũng không có. Nhưng mà mẹ của mình và Mục Thiên Chương đi vào cùng, chuyện này là sao vậy a!Tô Trạm đời trước có rất nhiều dấu vết tội ác, nếu như nói ưu điểm duy nhất đó kỳ thực vẫn có — Chuyện nam nữ hết sức dè dặt, sinh hoạt cá nhân ngược lại rất sạch sẽ. Hắn cảm thấy con gái quá yếu đuối, cảm thấy mình vừa dùng lực một chút đều sẽ bóp nát. Bạn đối xử với nàng tốt bao nhiêu, Tô Trạm từ nhỏ đến lớn được cưng chiều, căn bản cũng không biết nên làm thế nào để đối xử tốt với người ta; Bạn đối với nàng xấu xa, hắn cảm thấy chính mình một đại nam nhân đi khi dễ một nữ nhân yếu đuối, thật sự là mất mặt. Hơn nữa, Tô Trạm có chút cũng theo Tô tướng quân, không cẩn thận đối với con gái lại là tính khí nóng nảy không chịu nổi, nói chuyện với con gái nhiều hơn vài câu liền không tự giác mà bắt đầu đỏ mặt, dứt khoát liền tiếp là, Tô Trạm trước khi chết, 28 tuổi còn chưa từng đứng đắn nói chuyện yêu đương, ngoại trừ vài nhân duyên mong manh ngắn ngủi. Người khác lúc đi chơi cùng con gái, hắn thì lại đang chơi bài bạc, uống rượu. Cho nên, dưới cái nhìn soi mói của hai người phụ nữ tắm rửa, Tô nhị thiếu ngay tại trận mặc kệ!Tô Phiếm và Mục Thiên Chương từ sớm đã cởi sạch trơn tuỳ ý cho người lám giúp bọn họ tắm rửa từ đầu đến chân, cũng sắp sạch sẽ rồi, liền không thể chờ đợi được nữa mà nhảy vào trong bể tắm. Nhưng mà, khiến cho Tô Trạm cảm thấy kỳ quái lại chính là, trên chân của Mục Thiên Chương lại luôn mang thấy hai người ở trong ao quẩy nước thì Tô Trạm gắt gao bám vào chân của mẹ của mình, mặc quần sóoc và áo thun ba lỗ, như thế nào cũng không chịu cởi ra! Chung Ý Ánh trước tiên là dùng giọng điệu ôn hoà dỗ một trận, ngay cả Trần Nghi Lan – Mẹ của Mục Thiên Chương cũng ngồi xổm xuống muốn khuyên Tô Trạm, mà người sau cứng đầu cứng cổ lắc lắc cái đầu nhỏ chính là không chịu buông tay. Chung Ý Ánh tính tình dễ chịu cũng không chịu nổi, cũng không biết cái tính cách cổ quái này của con trai mình lại từ chỗ nào không vừa ý.“Rốt cuộc là như thế nào? Con xem, A Phiếm và Chương Nhi đều sắp tắm xong rồi, con còn chưa tắm rửa, đợi cha con về rồi không kịp ăn cơm trưa đó.” Tô phu nhân giọng điệu mang theo một chút trách cứ mà Trạm mím môi uỷ khuất đến nổi có thể buộc đầu con lừa*, nhưng chính là không chịu buông tay. Hắn làm sao có thể nói ra đây? Lẽ nào phải nói với mẹ rằng, bởi vì hai người đều là phụ nữa, có hai người ở đây con tắm không được? Nhưng lời nói này lại không nói ra được, ba đứa con trai bây giờ đều là mấy đứa con nít lông cũng chả có, thấy mẹ của mình và Mục Thiên Chương đều không đem bọn họ xem là giống đực!* 苏湛憋屈地嘴巴都能拴头驴 Ai biết chỗ này edit thế nào, chỉ dùm Mã với!Tô Phiếm ở một bên nghiêng đầu cả người ướt sũng mà kêu Tô Trạm “Em trai, chúng ta tắm xong rồi, em mau xuống đây đi!” Mục Thiên Chương vốn là cả đầu đều chìm xuống nước, ộc ộc một tiếng cũng ngoi lên mặt nước, lau nước trên mặt một cái, nhìn Tô Trạm lại bắt đầu vẻ mặt không được tự nhiên, đột nhiên như hiểu ra được điều gì đó, thế là di chuyển đến mép hồ, trong mắt thoáng qua ý cười ranh mãnh “Dì Chung, mẹ, hai người ra ngoài đi. Hai người ở đây, A Trạm mới không chịu tắm đó!”Chung Ý Ánh nghe Mục Thiên Chương nói lại kinh ngạc mà hỏi Tô Trạm “Trạm Nhi con đây là đang xấu hổ sao? Con tiểu quỷ này mới bao nhiêu tuổi a, còn phân biệt nam nữ!” Nói đến vế sau lại nhịn không được mà mỉm cười, ngay cả Trần Nghi Lan đứng ở bên cạnh cũng mỉm cười theo, không nghĩ đến đứa nhỏ này bình thường chẳng ngại ngùng gì, lại cũng biết ngượng ngùng. Tô Phiếm thì càng che miệng mỉm là, Tô Trạm ôm lấy chân của mẹ nổi trận lôi đình, nhưng vẫn không còn cách nào khác mà kiềm chế không đỏ mặt “Con muốn tự mình tắm, hai người đều đi ra ngoài đi, đừng xem, đừng xem!” Nói rồi còn thật sự vươn tay đẩy mẹ hắn đi ra ngoài Ý Ánh không lay chuyển được hắn, nhẹ nhàng điểm lên ót hắn một cái, còn dặn dò Tô Phiếm, Mục Thiên Chương đừng quậy cùng Tô Trạm trong nước, sau khi dặn dò người làm trông coi Tô Trạm kỹ lưỡng, lúc này mới cùng Trần Nghi Lan đi ra cùng toàn bộ còn lại đều là Trạm thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi cảm giác không được tự nhiên đã bay hết, cái áo may ô và quần lót ướt sũng dính vào người thoáng cái bị hắn lột xuống, lộ ra cánh tay nhỏ, cẳng chân nhỏ trắng trắng mềm mềm, quả thực là giống như được làm từ bánh trôi. Mục Thiên Chương nhìn chằm chằm thân thể nhỏ bé của Tô Trạm lộ ra, cảm thán một câu “Thật trắng, thật dễ nhìn.” Tô Phiếm lại không vui nổi, đi tới trước mặt Mục Thiên Chương che khuất tầm mắt của y, nói với Tô Trạm “Em trai, mau xuống tắm đi!”Tô Trạm không trả lời Tô Phiếm, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào suối nước nóng, nhìn một lát lại đi đến bên cạnh để cho người làm tắm rửa sạch sẽ tỉ mỉ cho mình một lần, mặc cho Tô Phiếm và Mục Thiên Chương kêu như thế nào hắn cũng không xuống. Thấy Tô Trạm không xuống, Tô Phiếm vốn muốn cùng em trai tắm rửa cũng cảm thấy vô vị, dứt khoát ra khỏi suối nước nóng cũng không lạnh, thế là trèo lên, lạch cạch lạch cạch chạy đến bên cạnh Tô Trạm, để cho người làm lui qua một bên, “A Trạm, anh trai giúp em gội đầu!” Tô Trạm ngồi trên cái ghế nhỏ mặc cho Tô Phiếm bắt đầu thoa xà phòng ra, tay của Tô Phiếm nhỏ nhỏ, mềm mềm, lực đạo cũng không đủ, nhưng mà lại ấm áp mềm mại, giống như là sợ đụng hư mình vậy, ngược lại cũng thoải mái. Thẳng đến khi chính mình cảm thấy buồn ngủ, đang nửa mở nửa nhắm mắt mà hưởng thụ sự phục vụ của Tô Phiếm, bỗng trên người bị ướt một trận, lại là Mục Thiên Chương cũng đi lên, trong tay đang cầm cái gáo múc nước “Em trai Tô Trạm, anh cũng giúp em tắm rửa!”Tô Trạm ngược lại tỏ vẻ tỉnh táo ngồi thẳng dậy, làm như chuyện đương nhiên mà chuẩn bị hưởng thụ sự phục vụ của hai người — Trực tiếp đem Tô Phiếm và Mục Thiên Chương tưởng tượng thành công nhân tắm rửa. Uhm, hai đứa nhỏ này nếu như đi làm công ở nhà tắm, vẫn là có thể lăn lộn kiếm ăn, đại thiếu gia chín tuổi nào đó trong lòng nghĩ như vậy.Mã Tui bó tay với ẻm rồi!Mục Thiên Chương chỉ cảm thấy cả người Tô Trạm mềm mềm nộn nộn, quả thực là trơn không nhám tay, giống như là tơ lụa trắng như tuyết thượng hạng. Màu da của Tô Trạm giống như màu da của Chung Ý Ánh, không giống với Tô Phiếm trắng nõn thanh tú, mà là một loại trắng ngà như ngà voi, tôn lên khuôn mặt lấm tấm nước lại hiện ra trắng đen rõ ràng, hai loại màu sắc đơn giản, lại làm cho người ta có một loại cảm giác tươi đẹp. Mục Thiên Chương chỉ cảm thấy Tô Trạm thoạt nhìn giống như một con búp bê trắng như tuyết, nhưng trái lại trong lòng ngứa ngáy, rất muốn cắn một phát trên cánh tay nhỏ nhỏ mềm mềm trong veo của Tô Trạm. Chỉ có điều, hắn giống Tô Phiếm, hai người đều là thân thể gầy teo yếu ớt, còn không chắc khoẻ bằng Trạm đang híp mắt giống như mèo con lười biếng hưởng thụ chủ nhân vuốt ve, cảm thấy Tô Phiếm đấm bóp da đầu thật không tệ, Mục Thiên Chương thì, rửa cũng đủ tỉ mỉ, rất là hài lòng. Mà Mục Thiên Chương tắm rửa sạch sẽ nửa người trên của Tô Trạm, ánh mắt lại di chuyển xuống dưới, trộm nhìn vật nhỏ màu hồng nhạt giữa hai chân của bé trai lại nổi lên tâm tư chơi đó, người nào đó đang hưởng thụ sự phục vụ bất thình lình bị Mục Thiên Chương nắm lấy chỗ yếu, mạnh mở mắt ra, sắc mặt đỏ lên cả giận nói với Mục Thiên Chương “Mục Thiên Chương, tên khốn nạn! Buông ra, ở đây không cần anh rửa!” Mặc dù thân thể của hắn vẫn chỉ là búp bê 9 tuổi, nhưng mà thân là con trai, thứ quan trọng nhất bị người ta nắm lấy cũng là chuyện khiến cho người ta khó mà chịu Thiên Chương lại cười hì hì mà nhéo cái chỗ mềm mềm như con sâu nhỏ đó không buông tay, “Mẹ anh nói, chỗ này là chỗ quan trọng nhất của con trai, nên phải tắm rửa sạch sẽ anh trai em giúp em rửa.”Tô Trạm kiềm nén đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đáng tiếc Mục Thiên Chương sức lực lớn hơn hắn, hắn lại không dám trực tiếp nhúc nhích thân thể, cứng ngắc mà đem tiểu kê kê từ trong tay y lôi ra ngoài, nâng tay đẩy Mục Thiên Chương là đùa giỡn lưu manh ngay trước mặt hắn phải không! Nói như thế nào thì nội tâm của Tô Trạm cũng là một người nam nhân trưởng thành, bị một đứa con nít 10 tuổi túm tiểu kê kê của mình thật sự là quá mất mặt rồi!May mà Tô Phiếm bảo hộ em trai nóng lòng, để cái gáo múc nước xuống giúp em trai đẩy Mục Thiên Chương ra, người sau lúc này mới buông tay. Tô Trạm vừa cúi đầu xuống, lúc này mới phát hiện, tiểu kê kê đáng thương của mình không hề tức giận mà nằm giữa hai chân, vốn là da thịt rất non nớt, bị Mục Thiên Chương nhéo vài cái, ngược lại giống như tiểu kê kho tàu, thấy được Tô Trạm hận không thể cúi đầu thổi thổi tiểu kê kê của mình.“ĐCM! Nếu như không thể dùng được, bản thiếu gia sẽ đem đồ của anh phế luôn!” Tô Trạm cắn răng nghiến lợi mà hướng Mục Thiên Chương cười đến ranh mãnh nói. Tô Phiếm vẫn chỉ là một đứa con nít cái gì cũng không hiểu, cúi đầu liếc nhìn, chính là hơi đỏ một chút, chắc hẳn là không có bị kéo đứt đâu, thở phào nhẹ nhõm ung dung nói “Em trai, chắc hẳn vẫn có thể dùng được mà, không tin em đến nhà vệ sinh đi tè thử xem.” Theo như Tô Phiếm thấy, tác dụng của cái chỗ đó chính là quyết định ở chỗ đi Trạm nghe lời giải đáp của Tô Phiếm, trong lòng quả nhiên vẫn chỉ là đứa con nít miệng còn hôi sửa, tác dụng của cái chỗ này rất lớn đó! Nhưng cũng chỉ có thể đỏ mặt không biết trả lời như thế nào, đơn giản hung dữ trừng mắt nhìn Mục Thiên Chương mà hừ hừ. Chỉ có điều mặt mày của hắn dễ nhìn, trừng lên chỉ làm cho Mục Thiên Chương cảm thấy dáng vẻ tức giận của Tô Trạm càng thêm đáng Thiên Chương ngược lại hiểu chuyện, thần bí hề hề mỉm cười “Có thể dùng hay không, còn chưa biết đâu, haha.”Tô Trạm lỗ mũi tức giận mà hừ một tiếng, liếc Mục Thiên Chương trần như nhộng một cái, cái chỗ đó mặc dù còn chưa trổ mã, không biết có phải là bởi vì nguyên nhân tuổi tác vẫn lớn hơn một chút hay không, mà lại so với mình và Tô Phiếm còn lớn hơn một chút, tương lai tiền đồ sáng lạn. Mang theo giọng điệu của con nít trong trẻo mà cảnh cáo rằng “Thì sẽ đem của anh phế đi! Tránh khỏi sau này gây tai hoạ!”Tô Trạm sau khi đoạt lại bảo bối của mình cuối cùng cũng an tâm, hắn đối với bí mật của Mục Thiên Chương đã để ý từ rất lâu — Đó chính là, Mục Thiên Chương bất kể lúc nào cũng phải mang một đôi vớ màu trắng và thật dày, thời tiết ở Miến Điện rất nóng, ngoại trừ trường hợp chính thức, thì ngay cả Chung Ý Ánh luôn nói phép tắc, trọng gia giáo cũng đồng ý để cho hai anh em họ mang giày xăng đan, mà không phải là trang phục vớ trắng giày da trước có mấy lần bọn họ chơi trong phòng trẻ em và trong phòng của Tô Trạm, Mục Thiên Chương cũng không cởi vớ ra, khí trời nóng nực, hắn nhìn còn thấy nóng thay Mục Thiên Chương. Nhưng mà, Tô Trạm cho rằng đó chỉ là do Mục Thiên Chương thích mà thôi. Cũng giống như có vài đứa con nít thích ăn thịt không thích ăn rau thấy Mục Thiên Chương tắm rửa xong rồi, vớ vừa dày vừa ướt sủng mà vẫn còn dính vào chân không chịu cởi ra, Tô Trạm lần này thấy kì lạ, chỉ vào chân Mục Thiên Chương nói “Mục Thiên Chương, anh làm gì mà mang vớ cả ngày vậy? Cởi ra đi!”Mục Thiên Chương vốn dĩ còn cùng hai anh em Tô gia cười hì hì chơi đùa, thần sắc lại bỗng chốc thay đổi, vẻ mặt hiện lên vẻ lo lắng. Y buông tay Tô Trạm ra, đứng dậy lạnh nhạt nói “Không có, chính là thích mang thôi. Chúng ta đi ra ngoài đi, phải ăn cơm nữa.”Tô Phiếm và Tô Trạm ngược lại cùng nhau không nghe theo và không buông tha. Tô đại thiếu gia thậm chí còn nhớ đến câu chuyện quấn chân mà mẹ cả đã kể cho y nghe, “A, Mục Thiên Chương, chân của anh có phải là cũng bị quấn lại không! Cho nên cả ngày đều mang vớ, không dám cho chúng ta xem.”“Tô Phiếm, nói bậy bạ gì đó, con gái mới quấn chân!” Tô Trạm rất hứng thú mà trừng mắt nhìn vào đôi vớ của Mục Thiên Chương Thiên Chương lại bỗng nhiên mỉm cười “Hai người thật sự muốn xem?”“Đúng, muốn xem.” Người nào đó và anh trai của mình đều là một dáng vẻ tràn đầy lòng hiếu kỳ mà gật gật đầu, trong lòng nghĩ, tiểu kê kê của lão tử cũng bị ngươi nhéo cả nửa ngày rồi, nhìn chân của ngươi thì tính là cái gì mặt của Mục Thiên Chương đã khôi phục lại như bình thường, khoé miệng cười không đứng đắn, y cởi vớ trên chân phải xuống, vứt qua một bên. Tô Trạm và Tô Phiếm tập trung nhìn chằm chằm, ngược lại muốn “xuỵt” y một chút — Chân trắng nõn béo béo, đầu ngón chân rất dài, có một loại cảm giác không giấu được mà muốn cố gắng sinh Trạm bĩu môi một cái, trong lòng nghĩ, đứa nhỏ này cố tỏ ra vẻ huyền bí làm cái gì chứ, “Lại không phải chân của thiên kim đại gia, anh giấu –“Lời Tô Trạm còn chưa dứt, đã nghe thấy một tiếng kinh ngạc của Tô Phiếm–Chỉ thấy mắt cá chân trái của Mục Thiên Chương bị bỏng đến nỗi da dẻ hỏng bét, có chỗ bị bỏng lại có chỗ không bị bỏng đan xen nhau, màu sắc trắng, hồng, đen làm cho chân trái của y quả thật khiến cho người ta nhìn không nổi, mang theo một sự khủng bố dữ tợn. Mà đầu ngón chân vốn là nên giống chân phải, trắng nõn đáng yêu, đều bị xoắn xuýt, giống như là người lùn chưa trưởng thành, mà ngón chân út chỉ còn lại một nào, y cả ngày đều mang vớ không cởi Tô Phiếm và Tô Trạm đều bị chân của mình doạ đến, Mục Thiên Chương ngược lại đối với phản ứng của bọn họ không quá để ý, ai thấy được chân trái của y phỏng chừng đều là cái dáng vẻ này, anh em Tô gia xem như là sức chịu đựng tốt rồi.“Sao lại bỏng thành như vậy?” Tô Phiếm mặc dù không thích Mục Thiên Chương đoạt em trai của mình, nhưng mà thấy chân y như vậy, y cũng rất không thể tiếp thu, đây ắt hẳn là rất đau đi?Mục Thiên Chương chỉ mỉm cười, cả người đều trần như nhộng, cơ thể trắng nõn thon dài, so với chân trái dữ tợn tạo thành sự đối lập hoàn toàn.“Lúc mình một tuổi, anh cả còn chưa hiểu chuyện lắm, cùng mình chơi đùa, muốn đem mình ném vào trong nồi nấu thuốc phiện. Chỉ có điều, may mà chỉ ném một chân vào.” Mục Thiên Chương hời hợt mà kể, một bên mang vớ Trạm trong lòng nghĩ, Mục Thiên Chương và Trần Nghi Lan nếu không phải thành tinh mà nói, có lẽ cũng sống không tới bây giờ.
Tô Trạm và Tô Phiếm phải ở Yangon một đêm, sau đó sáng sớm ngày hôm sau mới khởi hành về nhà, Mục Thiên Chương cũng phải ở lại Yangon một đêm, chỉ có điều y phải chuyển về nhà của y, cách Tô gia cũng không xa lắm, nhưng không cùng đường, ba người ngày mai lại phải mỗi người đi một vừa tiến vào cửa lớn Tô gia, lập tức liền có người đi ra mở cửa, chỉ thấy người đó vừa mở cửa xe vừa hơi khom người nói một cách cung kính “Hoan nghênh nhị thiếu gia trở về.” Toà nhà của Tô gia so với 10 năm trước thoạt nhìn cũng không có thay đổi gì lớn, Tô Trạm híp mắt đánh giá người này, cư nhiên là Chu Phong Niên đã già rồi. Mặc dù lúc hắn còn nhỏ không có cách nào thích Chu Phong Niên, nhưng mà Chu Phong Niên chăm sóc mình một đoạn thời gian ở nhà cũ và vẫn luôn quản lý toà nhà cũ này, bất tri bất giác mà nghĩ đến câu nói “cảnh còn người mất”, bởi vậy nên ngay cả đối với thái độ của Chu Phong Niên cũng tốt lên không ít, ra khỏi xe, giống như lúc còn nhỏ nói với ông “Chú Chu.”Chu Phong Niên nhìn thiếu niên cao ngất thanh tú trước mắt này, lễ phép khiến người ta yêu thích, hoàn toàn không có cách nào liên hệ với nhị thiếu bá đạo bất đồng của mười năm trước được, vì thế mà sửng sốt một chút, lúc này mới vẻ mặt tràn đầy ý cười trả lời “Vâng, nhị thiếu gia, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi, chú Chu đã chuẩn bị phòng cho cậu rồi.”Tô Trạm nhìn Chu Phong Niên vẫn khúm núm vâng vâng dạ dạ như cũ, chợt nhớ tới một chuyện lý thú lúc còn nhỏ, “Chú Chu, răng giả lúc trước của chú đều bị con và A Phiếm ném vào trong ao ở vườn hoa.”Hắn nhớ đến lúc còn nhỏ ở trong căn phòng này, Chu Phong Niên đối với mọi chuyện cẩn thận tính toán, khắp nơi tính toán, lúc đối mặt với mình và tướng quân liền lộ ra bộ dáng của nô tài, nhìn cực kỳ không thuận mắt, liền cùng Tô Phiếm cùng nhau đem răng giả của người ta dùng vải bố bao lại, liền vứt vào vườn hoa phía sau. Chu Phong Niên răng lợi không tốt, vì vậy mà nhiều năm phải mang răng giả, hơn nữa, ông rất quý trọng răng giả của mình. Cứ như thế, liền ném ba lần, khiến cho Chu Phong Niên rất là khổ sở không thôi, thậm chí chạy đến trước mặt mẹ mình nơm nớp lo sợ bẩm báo có phải là toà nhà này có chút có vấn đề hay không. Khiến cho Chu Phong Niên vẫn luôn cẩn thận tỉ mỉ kinh sợ rất Phong Niên lau lau mồ hôi trên trán, nhớ đến chuyện răng giả của nhiều năm trước khiến cho mình rất là sợ hãi, nhìn nhìn nhị thiếu, nhìn sang đại thiếu, trong lòng nghĩ, sao lại đều nhìn không ra hai đứa nhỏ này năm đó sao lại bướng bỉnh thế này chứ. Tô Phiếm nghe thấy Tô Trạm đột nhiên nói ra chuyện này, cũng mỉm cười một cái “Năm đó là tôi và A Trạm không hiểu chuyện, ngược lại khiến cho chú Chu lo lắng sợ hãi rồi.”Mục Thiên Chương nghĩ đến dáng vẻ của đứa nhỏ tinh ranh quái đản giấu răng giả của người ta, cảm thấy Tô Trạm lúc còn nhỏ thật sự là quá đúng với khẩu vị của y. Chính mình lần đầu tiên ở Tô gia gặp được hắn, quả nhiên không nhìn lầm vào cửa, Tô Phiếm liền nhận được cuộc điện thoại đến từ Mạnh Quả, nghĩ đến là công việc trong quân đội, liền mang theo Nghiêm Tòng Gia vào thư phòng, mặc dù vạn phần không muốn, y vẫn còn muốn nhìn Tô Trạm thêm nhiều nữa, còn có rất nhiều lời chưa nói với Trạm bị sắp xếp đến gian phòng vốn thuộc về Tô Phiếm, phòng con nít lúc ban đầu đã được sửa chữa lại, màu sắc trang trí ngược lại phù hợp với sở thích của Tô Phiếm. Trên tủ đầu giường đặt một quyển sách lật được một nửa, trên tường treo một bức tranh chữ Khải, phần đề chữ là Tô Phiếm, đóng con dấu của Tô gia đại thiếu, trên sofa còn có một bộ đồ ngủ của nam được thay ra, nơi nơi đều lưu lại dấu vết sinh hoạt của Tô Phiếm. Trong lòng nghĩ sao lại mang mình đến phòng của Tô Phiếm làm chi?Chu Phong Niên thấy Tô Trạm đánh giá gian phòng, ông thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt của Tô Trạm rồi cung kính đứng ở một bên giải thích rằng “Nhị thiếu, đây là phòng của đại thiếu. Phòng kia của cậu đại thiếu nói không thể đụng vào, cho nên bây giờ không thể vào ở.”Tô Trạm nhướng mày “Không sao đâu, tôi ngủ ở khách phòng cũng được.” Toà nhà này lớn như vậy, thứ không thiếu nhất chính là phòng Phong Niên càng thêm cung kính ở phía sau Tô Trạm giải thích “Phòng trống cũng có, nhưng mà đại thiếu đi gấp không hề nói trước thông báo cho chúng tôi xử lý, tạm thời chỉ mới thu dọn được một phòng để cho Mục thiếu gia ở. Nếu như bây giờ mới bắt đầu dọn dẹp, e là sẽ không kịp, hơn nữa máy nước nóng trong phòng trống chưa lắp.”Thấy Tô Trạm không trả lời, Chu Phong Niên thăm dò đề nghị rằng “Đại thiếu gia nghĩ rồi, cũng chỉ ở một đêm, nói là để cậu cùng ở một phòng, ngược lại cũng thuận tiện.” Mặc dù không biết vì cái gì đại thiếu không cho ông dọn dẹp phòng trống, chỉ dặn dò ông nói như thế với nhị thiếu, Chu Phong Niên cũng không dám nghĩ nhiều, làm người hầu, chỉ cần làm tốt bổn phận của chính mình là đủ nhà ở Yangon này, phần lớn thời gian đều để không, ngoại trừ Chu Phong Niên và người định kỳ đến dọn dẹp, ngay cả người hầu đều tạm thời gọi đến. Tô Trạm nghĩ dù sao ngủ ở phòng của ba mẹ cũng không tốt, vừa nghĩ đến căn phòng này và giường bên trong rất to, chính mình lúc còn nhỏ cũng không phải là chưa từng ngủ cùng với Tô Phiếm, đằng sau mối quan hệ hoà hoãn của hai người bọn họ, trước khi hắn bị đưa đi Đài Loan, rất nhiều buổi tối hắn đều ngủ cùng với Tô Phiếm. Hôm nay nhớ lại, chỉ cảm thấy những đêm đó Tô Phiếm vỗ vỗ lưng mình giống như là dỗ con nít ngủ, ấm áp như ánh trăng sáng trong núi rừng Miến đến đây, Tô Trạm gật gật đầu, để cho Chu Phong Niên đem hành lý của mình vào phòng tắm, trong bồn tắm lớn đã đổ đầy nước rồi, Tô Trạm đến bây giờ vẫn không thích ngâm nước, nhưng mà đối với cái bồn tắm này đã không còn chống lại được nữa, từ lồng ngực trở lên dựa vào thành bồn tắm, nửa người dưới đều ngâm trong nước, để mặc cho dòng nước nóng gột rửa sự mệt mỏi vì phải di chuyển đường dài của mấy ngày nay, từ trước đến giờ chưa bao giờ bản thân thả lỏng như vậy, thế là dự định nhắm mắt dưỡng thần một nhắm mắt thế nhưng lại thật sự ngủ. Tô Phiếm xử lý xong công chuyện, không bao lâu thì trong nhà lại gọi điện đến, nói là hỏi Tô Trạm đến chưa, đừng nói mẹ cả vẫn luôn đa sầu đa cảm, ngay cả người cha ngày thường cao lớn thô kệch cũng ở đầu dây bên kia cũng căng thẳng không kém gì, dăm ba câu mà nói đến lộn xộn. Tô Phiếm an ủi cha mẹ ở nhà đợi đến nỗi lo lắng sốt ruột lại vừa phấn khởi vừa xúc động, liền đề nghị kêu Tô Trạm đến nhận điện phòng của y ở sát vách phòng, nhưng mà Nghiêm Tòng Gia vào phòng gọi cả nửa ngày cũng không thấy câu trả lời của Tô Trạm, lại thấy đèn trong phòng tắm đang sáng, liền suy đoán rằng nhị thiếu có lẽ đã ngủ quên trong lúc tắm Phiếm gác máy, tự mình vào phòng kiểm tra, trong phòng hơi nước nóng phiêu đãng bốc lên mùi thơm ngát, Tô Phiếm trước tiên là gọi hai tiếng, quả nhiên không có ai trả lời, trong lòng nghĩ tiểu tử này có lẽ đã mệt quá rồi cư nhiên thật sự ngủ luôn trong phòng Phiếm ở trong phòng chần chừ một hồi, Tô Trạm ở trong phòng tắm… Chỉ là vừa nghĩ tới đây, y đột nhiên cảm thấy trong lòng dường như có hạt đậu chín muồi nặng nề “phốc” một tiếng vỡ ra, hạt đậu nhỏ rơi ra, ào ào rơi đầy đất, có chút hoảng loạn và thấp thỏm nhặt lại không mà không đợi y thử cửa phòng tắm có mở ra được hay không, cửa phòng đã bị người gõ liên tiếp ba cái, thanh âm còn không nhỏ. Người dám can đảm ở đây lớn tiếng gõ cửa, ngoại trừ Mục Thiên Chương ra không có người thứ Phiếm nhắm mắt ổn định tâm trạng, đành phải quay đầu trước tiên mở cửa, quả nhiên thấy được Mục Thiên Chương đã thay đồ ngủ, đầu tóc còn ướt nhẹp, rõ ràng cũng là mới tắm xong, đang dựa vào cạnh cửa.“A Trạm đâu?” Mục Thiên Chương ỷ vào mình cao hơn Tô Phiếm một chút, nhón chân nhìn vào Phiếm nhướng mày, con ngươi dịu dàng loé lên ý cười, lời nói lại không chút khách khí “Một màn tự mình đi đón A Trạm hôm nay tôi còn chưa tính sổ với cậu đâu, tôi nói này Chương thiếu, sao lại dự định làm phiềm giấc ngủ của em trai tôi?”Mục Thiên Chương bật cười một tiếng “Tôi nói này đại thiếu, cậu đây là dự định kim ốc tàng kiều sao? Lại nói, tôi chỉ là dự định cùng bạn tốt của tôi, ôn chuyện cũ mà thôi. Cậu làm anh trai cũng quá bá đạo rồi.”“A Trạm đã ngủ rồi, Mục thiếu, cậu nếu như tính ôn chuyện cũ, làm phiền chọn lúc hắn tỉnh dậy đi.” Tô Phiếm mỉm cười nói, cái từ kim ốc tàng kiều này Tô Phiếm cũng không thích lắm. Tô Trạm cũng không phải là con gái, mà là em trai bảo bối của miệng của Mục Thiên Chương mang theo ý cười vừa chăm chú nhìn Tô Phiếm vừa chú ý tình hình trong phòng ở đằng sau y, thấy mình và Tô Phiếm tán gẫu cả nữa ngày mà Tô Trạm cũng không đi ra, đoán chừng là thật sự ngủ rồi, trong lòng nghĩ rằng, Tô Phiếm thật sự là xảo quyệt, không biết dựa vào mánh lới gì mà khiến cho Tô Trạm ngủ ở phòng của y. Chỉ có điều Mục Thiên Chương cũng không có dự định cứ thế mà bỏ qua cho Tô Phiếm, thế là liền đứng ở cửa phòng không đi cố ý kéo Tô đại thiếu tán gẫu, tán cả nửa ngày cũng muốn tán ra chim*, mà phong độ quân tử của Tô Phiếm cũng sắp hỏng, Mục Thiên Chương lúc này mới thoả mãn mà rời đi.Mã Tán ra chim là tán kiểu gì bà con???Đợi Mục Thiên Chương cuối cùng cũng đi rồi, Tô Phiếm xoay người trở lại vào phòng, liền thấy được Tô Trạm đang mặc áo choàng tắm rộng thùng thình đã sớm đi ra. Tô Phiếm trong mắt và trên mặt đều là sự vui vẻ bởi vì em trai trở về nhà, lại được nhìn thấy em trai một lần nữa, nhưng mà vừa nghĩ đến rõ ràng mình có cơ hội có thể đến phòng tắm tự mình đem gia hoả nào đó từ trong nước vớt ra đã bị Mục Thiên Chương đánh gảy, chỉ cảm thấy người nào đó so với lúc còn nhỏ càng chướng mắt Trạm vừa mới ra khỏi nước quả thực giống như quả dương mai nước dầm dề, lại bởi vì bị nước nóng xông qua một lần, Tô Trạm vừa mới ra khỏi nước là một dáng vẻ da trắng như tuyết, mặt mày xinh đẹp như tranh vẽ. Sự xinh đẹp trộn lẫn giữa tính trẻ con bướng bỉnh và mặt mũi như hoạ, là một loại dáng vẻ chỉ có riêng ở Tô Trạm, sinh động trong nhưng kẻ lỗ mãng Tô Trạm rõ ràng không biết chính mình bây giờ thoạt nhìn khiến cho người nào đó động tâm biết bao, vô cùng không để ý hình tượng mà ngáp một cái, gãi gãi mái tóc lộn xộn, nói với Tô Phiếm “Em hình như vừa mới nghe được tiếng nói chuyện của Mục Thiên Chương ở bên ngoài? A Phiếm, y muốn đến tìm em sao? Mục Thiên Chương trưa hôm nay nói muốn tặng em một một quà.”Tô Trạm đối với chủng loại của món quà này ngược lại không có bao nhiêu hứng thú, nhưng mà vô cùng hứng thú với việc Mục Thiên chương có thể tặng quà gì, bởi vì theo như Mục Thiên Chương đã nói, cái món quà này đủ để cho Tô gia nhị thiếu gia ngạc nhiên, hơn nữa nghìn vàng không thể đổi được.“Không phải, Mục Thiên Chương đến đây bàn một chút công chuyện với anh. A Trạm có phải mệt lắm không, sao lại ở trong phòng tắm ngủ quên luôn?” Tô Phiếm mỉm cười đi về phía Tô Trạm, thấy lông mi của hắn vẫn còn dính giọt nước, rất tự nhiên mà giơ tay lên dùng ngón cái nhẹ nhàng lau lông mi cho hắn, “Không lau khô nè, đều là nước.”Tô Trạm bĩu môi một cái, đứng trước mặt Tô Phiếm, cũng rất tự nhiên mà lầm bầm hai chữ “Buồn ngủ.” Đối với Tô Phiếm, hắn có thể không cần phải cố ý yêu cầu bản thân mình phải giả bộ làm ra dáng vẻ lễ phép hiểu chuyện, không giống như lúc ở Đài Loan, bạn đói hay không đói, buồn ngủ hay không buồn ngủ, mệt hay không mệt, cũng không thể tuỳ theo lòng Phiếm mỉm cười cầm lấy khăn lông lớn trong tay Tô Trạm, người nào đó giống như dắt một bạn nhỏ đang buồn ngủ đến nỗi hai mắt mơ màng đến sofa, lau khô nước trên tóc em trai. Tô Trạm ngồi dựa vào sofa, cảm nhận khăn lông mềm mại mang theo lực đạo vừa phải nhẹ nhàng khéo léo xoa bóp trên đầu mình.“Em trai, thoải mái như vậy sao?” Tô Phiếm chỉ cảm thấy cái đầu ở dưới tay mình dường như được mình xoa xoa trong tay, mà chủ nhân của cái đầu này lại gật gù đắc ý chui vào lòng mình, giống như rất hài lòng vậy. Trên tay truyền đến nhiệt độ thân thể của Tô Trạm, mùi thơm vừa mới tắm rửa xong trộn lẫn với mùi vị nhẹ nhàng khoan khoái trên người của Tô Trạm, đây là Tô Trạm sống sờ sờ trước mắt, trong lòng Tô Phiếm thở dài một hơi.“Thoải mái.” Người nào đó híp mắt mặc cho anh trai đang lau sạch nước trên đầu và trên vai mình, cảm thấy ấm áp vào thời khắc hai anh em ở chung với nhau như thế này, cảm giác vô cùng quen thuộc, “A Phiếm, đây là lần thứ hai anh lau tóc cho em.” Tô Trạm nhớ đến lần đó bọn họ ở trường tiểu học, có một lần hắn tắm rửa xong, Tô Phiếm đang ngồi làm bài tập thấy mình lau đến lộn xộn, cũng cầm lấy khăn lông giúp mình Phiếm nhẹ nhàng vuốt ve, tóc không có bao nhiêu đã sớm lau khô rồi, nhưng mà y vẫn không muốn dừng lại, dường như chỉ là muốn xoa bóp đầu cho Tô Trạm, y vốn dĩ có rất nhiều lời muốn nói với Tô Trạm, nhưng cái người này thật sự đã trở về rồi, Tô Phiếm lại phát hiện chính mình lại không biết từ đâu, thiên ngôn vạn ngữ không nói ra được một câu thật lòng. Lại đành phải chọn chủ đề khác mà hỏi Tô Trạm “Thi cuối kỳ như thế nào rồi?”“Miễn cưỡng, dù sao chỉ cần không rớt môn là được rồi. Ai, ở Mỹ học đại học thật sự rất phiền phức.” Tô Trạm tức tối mà phàn nàn.“A Trạm có kết giao bạn gái hay không? Mỹ nữ tóc vàng mắt xanh, nhìn cũng không tệ lắm.” Tô Phiếm thờ ơ hỏi.“Tóc vàng mắt xanh giống như mèo Ba Tư vậy, lão tử mới không thích đâu, vẫn là tóc đen mắt đen nhìn thuận mắt hơn.” Tô Trạm được anh trai nhà mình hầu hạ như vậy, thuộc tính đại gia thường ngày bộc Phiếm mỉm cười nói “Vậy cũng tốt, nhưng mà, lúc ở Đài Loan không có sao? Trên đảo Đài Loan đều là người Trung Quốc.”Tô Trạm được xoa bóp đến thoải mái, quả thực không muốn động đậy, liền cứ như thế mà muốn ngủ luôn trên sofa, nhưng mà hắn cảm thấy Tô Phiếm quả thực ở đời trước sau khi mình đến tuổi kết hôn, hận không thể ngày nào đó liền tìm vợ về nhà kết hôn giống như cha mẹ, chính hắn cũng không nóng lòng, sao Tô Phiếm lại hỏi chuyện con gái.“Ai da, Tô Phiếm anh thật sự là quá dài dòng rồi, đương nhiên cũng không có rồi, con gái Đài Loan nói chuyện quá buồn nôn.” Tô Trạm hoàn toàn tìm không được trọng điểm tiếp tục trả Phiếm biết tính cách của Tô Trạm vẫn luôn thẳng thắn như vậy, có chính là có, không có chính là không có, sau khi nhận được câu trả lời hài lòng, trong lòng càng thêm hài liên tục hỏi mấy vấn đề không quan trọng, lại không nhận được câu trả lời. Y lúc này mới đem khăn lông đặt qua một bên, nghiêng người, chỉ thấy người nào đó đã sớm dựa vào một bên mà mi dài dài cong cong lộ ra có mấy phần bướng bỉnh, không còn điềm tĩnh đáng yêu như lúc còn nhỏ nữa, cũng không lãnh đạm như lúc thức. Tô Phiếm thử gọi vài tiến, trả lời mình chỉ có hàng lông mi ngẫu nhiên theo nhịp thở mà run động một chút, y ngồi xổm người xuống, nhìn Tô Trạm ngủ đến say sưa, chầm chậm tiến tới, lẳng lặng dán vào hai gò má của người nào đó, thở dài một cái, lúc này mới nhẹ giọng thì thầm “A Trạm, anh rất nhớ em.”Tô Phiếm cảm thấy mỹ mãn lừa được em trai cùng nhau ngủ, lúc này mới ôm lấy người nào đó đến trên giường, giống như vô số lần lúc còn nhỏ cùng Tô Trạm ngủ, y để cho Tô Trạm mặt đối mặt với mình, một tay thì nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của hắn. Tô Phiếm cảm thấy sự mơ hồ nóng nảy mấy ngày liên tiếp đều lắng lại, trong lòng giống như biển cả dưới ánh trăng sáng, bình tĩnh trong suốt.+++++Tô Phiếm vừa thức dậy, y mấy năm nay cũng không phải là đại thiếu gia ở Tô gia cơm đến thì há mồm, đồ đến thì giơ tay, ở trong quân đội rèn luyện vài năm, so với Tô Chính Cương đã từng Nam chinh Bắc chiến, tự nhiên mà dưỡng thành thói quen của một người quân nhân, ví dụ như giấc ngủ rất hai là y phát hiện Tô Trạm ban đêm ngủ không yên ổn, em trai phỏng chừng còn đang phát triển cơ thể, ngủ mơ mơ màng màng còn có thể lúc có lúc không mà vươn tay sờ sờ đầu gối, nhúc nhích chân giống như là bị chuột rút. Tô Phiếm tối hôm qua dưới tình huống không đánh thức Tô Trạm đem hắn kéo vào lòng mình thay hắn xoa bóp một trận, sợ rằng Tô Trạm đường dài bôn bà mà ngủ không ngon. Thấy em trai lại từ từ ngủ được thoải mái, lúc này mới nhắm mắt cũng cùng nhau Phiếm tham lam dùng ánh mắt miêu tả từng chi tiết trên mặt của em trai, nhưng mà y lại không dám nhìn nhiều lần — Đàn ông vốn là sáng sớm liền có phản ứng sinh lý bình thường, mà em trai yêu dấu lại nằm bên cạnh mình, Tô Phiếm chỉ cảm thấy dưới thân trướng đến phát đau, bộc phát đến cuộn trào mãnh liệt. Y nhìn Tô Trạm một chút, thấy hắn vẫn như cũ vùi đầu vào trong lòng mình, đầu tóc cọ cọ đến lộn xộn, đem cằm đặt trên đỉnh đầu của Tô Trạm ngấm ngầm chịu đựng mà nhắm mắt lại, hít một hơi thật Trạm ngủ rất không thành thật, ban đầu cả người đều co rúc trong lòng của Tô Phiếm, xoay xoay hai cái lại quay lưng về phía y, nhưng mà động tác này lại không chút do dự cọ vào địa phương đang động tình của anh trai nhà mình. Tô Phiếm nơi nào đó vốn dĩ bừng bừng phấn chấn, mà địa phương cọ xát cũng đúng vị trí cái mông vểnh cao mềm mại của người nào đó, quả thực giống như toàn thân bị đốt cháy.
TRỌNG SINH CHI TÔ TRẠM – DUNG TỬ HÀNH HÀNH Thể loại Cận hiện đại – Trọng sinh – Huynh đệ – Chiến Tranh – HE Tình trạng 96 Chương chính văn + 4 Phiên ngoại Nhân vật chính Tô Trạm Phối hợp diễn Tô Phiếm , Mục Thiên Chương ++++++++++++++++++++++++++++++++ Văn án “Ruốt cuộc thuỷ lại quay về với thuỷ , tiểu thiếu gia kêu là Tô Trạm đi , tự Tử Thâm , sẽ hảo hảo lớn lên .” Ba tuổi một cao nhân nhìn cậu nói câu này , một câu thành tiên tri Tô Trạm đời trước là Nhị Thiếu Gia Tô gia không học vấn không nghề nghiệp , sống phóng túng Khi còn bé không hiểu chuyện gây chuyện khắp nơi , lớn lên khiến mẫu thuận tức giận đến phát bệnh , ăn chơi phát tán tức chết phụ thân Cuối cùng lại bị chính ca ca cùng cha khác mẹ , mà chính cậu từ trước đến này không coi ra gì giết chết Chờ lúc cậu từ trong ao nước nhà mình sống lại một lần , một lần xuống nước về lại 8 tuổi Đời này ,cậu muốn sống thật tốt . P/S Xin hãy tin tưởng đây không phải ngược văn ++++++++++++++++++++ Tốc độ edit Ta còn đang edit bộ Mạt thế trọng sinh chi tinh cầu cự biến ,cho nên chuyện này sẽ là 3 ngày 1 chương mới nhé . Chương 1 ++++ Chương 2 ++++ Chương 3 ++++ Chương 4 ++++ Chương 5 Chương 6 ++++ Chương 7 ++++ Chương 8 ++++ Chương 9 ++++ Chương 10 Chương 11 ++++ Chương 12 ++++ Chương 13 ++++ Chương 14 ++++ Chương 15 Chương 16 ++++ Chương 17 ++++ Chương 18 ++++ Chương 19 ++++ Chương 20 Chương 21 ++++ Chương 22 ++++ Chương 23 ++++ Chương 24 ++++ Chương 25 Chương 26 ++++ Chương 27 ++++ Chương 28 ++++ Chương 29 ++++ Chương 30 Chương 31 ++++ Chương 32 ++++ Chương 33 ++++ Chương 34 ++++ Chương 35 Chương 36 ++++ Chương 37 ++++ Chương 38 ++++ Chương 39 ++++ Chương 40 Chương 41 ++++ Chương 42 ++++ Chương 43 ++++ Chương 44 ++++ Chương 45 Chương 46 ++++ Chương 47 ++++ Chương 48 ++++ Chương 49 ++++ Chương 50
trọng sinh chi tô trạm