Con trai 5 tuổi của anh - Gia Bảo (Huy Khang) là kết quả của một lần gia đình cùng em trai anh (Gia Khang - Lãnh Thanh) dùng hạ sách chuốc say và đẩy anh lên giường cùng một cô gái lạ. Tuy được cưng chiều từ bé nhưng vì không có mẹ và trải qua một cú sốc trong quá khứ, Gia Bảo mắc bệnh trầm cảm, rất sợ người ngoài.
Cô Vợ Nhỏ Bé Của Tổng Tài Ác Ma - Chương 15. Tác giả: Nguyễn Ngọc Trân Quế. Có chút ôn nhu. Mộc Nhiên đi vào phòng vệ sinh, thật sự không may cho cô là hôm nay "bà dì" ghé thăm, do sáng nay có việc nên cô quên mất. Mộc Nhiên ôm bụng ngồi bên trong phòng, giờ phải làm sao đây?
Vay Tiền Trả Góp Theo Tháng Chỉ Cần Cmnd. Nghe Khả Băng giải thích, trong lòng cũng có chút mủi lòng nhưng ý chí vẫn quyết tâm không thể dễ dàng bỏ qua cho bé con chuyện này được. Rất muốn nói với cô rằng anh cũng nhớ cô rất nhiều nhưng lại kìm nén để dạy dỗ bé con. Một lần nữa gỡ tay cô ra khỏi thắt lưng, lần này chân thật nhanh mà bước ra khỏi phòng "Nghỉ ngơi đi. Đừng làm mình bị thương nữa anh rất nhiều việc không thể lúc nào cũng bên cạnh em." Cánh cửa phòng đóng lại cũng là lúc Khả Băng ngồi thụp xuống đất. Dù nói cách nào anh vẫn thế vẫn một mặt lạnh lùng mà đối diện với cô. Ánh mắt vô hồn nhìn ra phía cánh cửa phòng khép kín nó không chớp lấy một lần thi thoảng có tiếng nấc cụt rồi tiếp đến là tiếng khóc thút thít. Ngồi suốt đến khi mặt trời thay bằng mặt trăng, trong phòng tối mịt mới cô mới bừng tỉnh. Lắc lắc cái đầu nhỏ giúp mình tỉnh táo, đã ngồi suốt mấy tiếng đồng hồ chân cô tê đến nỗi không thể đứng dậy đành ngồi một lúc nữa cho chân hết cứng đờ mới đi vào phòng về sinh. Cô không thể để anh mãi lạnh lùng như vậy được. Vào phòng vệ sinh rửa mặt sạch sẽ rồi thay cho mình một bộ đồ mới, cánh tay bị thương thật là bất tiện khiến cô toàn phải tự làm bằng một tay đến bực mình. Chật vật mãi mới có thể thay xong bộ quần áo chỉnh chu. Lấy lược chải sơ qua tóc rồi chạy xuống nhà "Dì Lương cháu ra ngoài một lát" "Phu nhân định đi đâu sao?. Sắp đến giờ cơm tối phu nhân dùng bữa xong hẵng đi có được không?"- Dì Lương đang bận bịu nấu bữa tối nghe thấy giọng cô liền vội chạy ra "Cháu có việc gấp. Dì dùng bữa đi không cần đợi cháu đâu" - Nói xong liền chạy ra ngoài nơi có chiếc taxi đang đỗ ở đó "Tiểu thư muốn đi đâu?" - Vị tài xế nhìn xuyên qua gương chiếu hậu hỏi địa điểm cô muốn đến "Cho tôi đến tập đoàn Mẫn Thị" "Vâng" - Sau khi nghe rõ địa điểm vị tài xế bắt đầu khởi động xe di chuyển. Chưa đầy mười lăm phút liền đến nơi. Trả tiền taxi, cô vội chạy xuống vào quầy lễ tân "Mẫn Doãn Kì có trên phòng không ạ?" "Mẫn phu nhân! Thưa phu nhân chủ tịch đang trong phòng họp ạ"- Thấy Khả băng cô tiếp tân liền tươi cười cúi đầu chào theo phép tắc "Cảm ơn chị" "Phu nhân có cần tôi liên lạc cho chủ tịch báo một tiếng không ạ?" "Dạ không cần đâu" "Vậy để tôi giúp phu nhân lên phòng chủ tịch" Cô tiếp tân niềm nở dẫn Khả Băng đi thang máy dành cho chủ tịch lên tầng cao nhất. "Phu nhân có muốn dùng gì trong thời gian đợi chủ tịch không ạ?" "Cho em một capuchino" - Khả Băng nghĩ một lúc rồi nói cho cô tiếp tân đồ uống muốn dùng "Vâng. Phiền phu nhân đợi tôi một lát"- Cô tiếp tân cúi đầu chào Khả Băng rồi rời đi. Một lúc sau quay trở lại trên tay cô tiếp tân có kèm theo một ly capuchino. Đặt nhẹ nhàng trên bàn "Chúc phu nhân ngon miệng" "Cảm ơn chị" "Vâng. Tôi xin phép xuống tầng làm việc"
Mẫn Doãn Kì ôm lấy thân hình bé nhỏ đang phụng phịu mặt vào trong lòng rồi cùng đi ra xe hơi. An tọa chỗ ngồi trong xe, vẫn như cũ anh giúp cô thắt dây an toàn hoàn chỉnh rồi mới khởi động xe. Chiếc xe từ từ lăn bánh đi ra khỏi cánh cổng biệt thự to lớn rồi chạy êm ái trên con đường "Vợ em có muốn ăn gì nữa không?" Mẫn Doãn Kì quay ra liếc mắt nhìn bảo bối nhỏ mặt nặng mày nhẹ kia rồi lại đảo mắt về chỗ cũ tập trung vào con đường phía trước "Không muốn." "Nhóc là đang giận anh vì không nói giúp em để em được ở lại biệt thự với mẹ sao?" "Đúng vậy đấy nếu lúc đó anh nói giúp mẹ nhất định sẽ đồng ý" "Tại sao anh phải nói giúp? Chồng em chính là cố tình không giúp em để có thể ngủ bên em đó nhóc à. Khi không lại muốn ngủ với ba mẹ, em là muốn để chồng em cô đơn bơ vơ trong bóng tối một mình sao?" "Em chỉ ngủ một đêm thôi!. Anh có thể sang phòng bên ngủ với ba mà đâu có một mình đâu" "Nửa đêm cũng không. Vợ ai người nấy ngủ em là vợ anh dĩ nhiên em phải ngủ với chồng em là anh. Nếu em đã không muốn ăn gì thì anh lập tức lái xe quay về biệt thự" Mẫn Khả Băng ngơ ngác nhìn anh, chẳng phải là cô mới là người đang giận sao bây giờ lại ngược thành Mẫn Doãn Kì là người giận dỗi cơ chứ?_________________ Chiếc xe đừng lại ở gara biệt thự, anh đi xuống mở cửa cho cô rồi lập tức quay mặt đi thẳng vào trong. Thấy anh không thèm liếc mình kể từ khi xuống xe, Khả Băng bất giác cau mày rồi chạy theo đằng sau. Anh vừa vào nhà liền đi thẳng lên thư phòng mà đóng cửa cái 'rầm', khiến cô giật mình. Đứng chôn chân ở đó nhìn cánh cửa thư phòng một lúc rồi cô cũng quay về phòng mà tắm rửa trong đầu chắc như đinh đóng cột rằng anh sẽ rất nhanh sẽ hết giận. Tắm rửa sạch sẽ ngồi chơi game đợi anh nhà quay về phòng. Nhưng đợi mãi đến tận mười hai rưỡi đêm cánh cửa phòng ngủ vẫn im re không tiếng động, tay nắm cửa cũng chẳng ai động vào để xoay mở. Chằn chọc một hồi vẫn không thấy Mẫn Doãn Kì quay về phòng, cô liền ném điện thoại qua một bên rồi lon ton chạy sang thư phòng gõ cạch cạch, cất giọng nói "Doãn Kì à em vào được không?" Cô hỏi trước vì sợ anh đang bận việc gì đó , sợ sẽ làm phiền anh. Nghe thấy giọng bảo bối bên ngoài tâm trạng anh liền vui mừng nhưng vẫn làm dạng đang giận cô, thực chất anh không hề giận cô chỉ muốn đùa cô chút xem cô nhóc nhà anh có phản ứng như thế nào có chạy lại bên anh để anh đỡ giận không thôi. "Em vào đi!" Nghe giọng nói trầm ổn của anh truyền đến, Mẫn Khả Băng lập tức mở cửa vào rồi đi đến chỗ anh "Tìm anh có việc gì?" Mẫn Doãn Kì mắt vẫn không rời khỏi tập tài liệu trên bàn chỉ cất giọng lạnh nhạt hỏi cô "Muộn rồi anh quay về phòng ngủ đi" "Anh đang bận. Nếu không còn gì em quay về phòng ngủ đi mai còn đi học"
tổng tài băng lãnh cưng chiều cô vợ be nhỏ